Chương 527
Anh Bệnh Còn Nặng Hơn Tôi
Vào lúc này, đôi môi của Trịnh Nguyệt có phần khô khốc, bà ta đã thoát khỏi trạng thái mừng rỡ như điên của trước đó, hiện tại bà ta đang lo lắng, lo lắng liệu huyết thi có thuận tay giết chết hết bọn họ hay không, nhưng có lẽ, hẳn là sẽ không như thế, mục tiêu của huyết thi, có lẽ không phải là nhóm người của bọn họ, nhóm người của bọn họ không đủ phân lượng để huyết thi phải ra tay.
Người đàn ông đeo kính râm co quắp ở đó, thỉnh thoảng cơ thể của anh ta hơi run rẩy, lộ ra rất sợ hãi.
Ánh mắt của cô gái mặc áo lông đỏ thì lộ ra suy tư, bởi vì trước đó cô ta bị người nhân bản của Tô Bạch làm tổn thương nặng đến thần thức, cho nên lúc cô ta suy nghĩ sẽ cảm thấy đầu óc mình ong ong, ngay sau đó sẽ xuất hiện cảm giác buồn nôn, nhưng giống như là xuất phát từ một loại phát hiện theo bản năng, ánh mắt của cô gái mặc áo lông đỏ không dừng nhiều trên người Tô Bạch với đường vân huyết sắc đang càng lúc càng dày đặc, ngược lại, ánh mắt của cô ta dừng ở trên bóng mờ giống như đang bàng quan đứng đó.
Cái bóng mờ kia đối với Tô Bạch mà nói, nó chính là thủ đoạn bảo mệnh sau cùng của Tô Bạch.
Vì sao,
Vì sao hắn cứ như thế chủ động từ bỏ?
Cô gái mặc áo lông đỏ đi sâu vào suy nghĩ, thời gian trôi qua, trên mặt của cô ta xuất hiện một tầng đỏ thẫm, một ngụm máu phun ra, cả người có phần lung lay sắp đổ, cô ta không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, chết tiệt, sự thương tổn về mặt tinh thần gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Cơ thể của Tô Bạch đã gần như hoàn toàn bị những đường vân huyết sắc bao trùm, điều này khác biệt với loại dung hợp phù văn, mà chính là đem mỗi mạch máu trên người của Tô Bạch đều cải tạo thành một loại đường nét trôi chảy, một loại cảm giác hồn nhiên thiên thành, nhưng lúc kích phát ra lại tạo nên một bầu không khí túc sát.
Đồng thời, linh hồn của Tô Bạch đã bị nhuộm dần lên đến 90%, lúc đầu vốn dĩ linh hồn có màu xanh lam nhạt, bây giờ còn sót lại một chút màu xanh lam, phần còn lại, tất cả đều là màu đỏ tươi chói mắt.
- Tao đã không thể chờ đợi được nữa, mày muốn vĩnh viễn tiêu diệt tao, tao đến rồi đây.
- Nhưng cũng mong mày cho tao một kết thúc chói lọi.
- Dù sao ban đầu tao chính là hưởng ứng lời hiệu triệu của mày, đi đến chỗ kia.
- Mày nên dành cho tao sự tôn trọng.
- Ít nhất, mày nên cho tao một kết thúc có thể diện.
Giọng nói của huyết thi từ trong miệng Tô Bạch phát ra, đồng thời Tô Bạch căng hai tay ra, dáng vẻ như muốn bay lên trời cao.
Thế nhưng, vào lúc này.
Vốn dĩ bóng mờ co quắp ở một góc bỗng nhiên xảy ra biến hóa.
Hình ảnh bên trong bóng mờ kia, không còn là thập tự giá và Vampire bị trói trên đó nữa.
Mà chính là biến thành một cái quầy thu ngân và sườn mặt của một người phụ nữ.
- Anh không nhận ra em nữa rồi à?
Một giọng nữ từ trong thân thể của bóng mờ phát ra.
- Anh thật sự không nhận ra em rồi sao?
Trong nháy mắt, thân thể của Tô Bạch run lên, trên mặt lộ ra vẻ mê mang và kinh ngạc, “hắn” nhìn chằm chằm vào bóng mờ này, mang theo mê luyến và hồi tưởng, xen lẫn với cảm giác khó hiểu.
- Anh thật sự không nhận ra em rồi sao?
- Anh thật sự quên người ta rồi ư?
Người phụ nữ trong bóng mờ liên tục biến ảo hỏi.
- Diệp… Tư…
Trong mắt Tô Bạch lộ ra một vòng si mê điên cuồng, lập tức nói với bóng mờ.
- Diệp Tư, là em sao, Diệp Tư, là em sao, anh rất nhớ em, anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em, thật sự… Rất nhớ em…
Tô Bạch che mặt khóc, “hắn” thế mà nhào về phía bóng mờ.
Vào lúc này, bóng mờ bỗng nhiên phiêu tán, sau đó lại xuất hiện ở nơi xa.
- Anh quên em rồi à?
- Anh thật sự quên người ta rồi sao?
Bóng mờ tiếp tục lặp lại.
- Không, anh đâu thể nào quên được em, Diệp Tư, Diệp Tư!
Tô Bạch quát to!
- Vậy sao anh còn chưa đến tìm em?
Bóng mờ hờn dỗi nói, đồng thời bóng mờ lại một lần nữa biến hóa khôn lường, một người phụ nữ bế đứa trẻ xuất hiện:
- Em và con của chúng ta đều đang chờ anh.
- Diệp Tư… Đứa nhỏ… Diệp Tư… Đứa nhỏ.
Tô Bạch bắt đầu không ngừng đuổi theo bóng mờ, đến sau cùng, một luồng huyết quang thế mà chủ động tách rời khỏi trên người Tô Bạch, sau đó bay về phía bóng mờ, giống như luồng huyết quang này muốn đem chính mình vò nát dung hợp vào bên trong hư ảnh, không tiếc bất kỳ một giá nào cũng muốn một lần hoa trong gương, trăng trong nước, cùng người kia vĩnh viễn ở chung một chỗ, cho dù chỉ là trong chốc lát!
[2] Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước, ý chỉ những thứ phù hoa không thật.
Huyết quang vừa đi, trong nháy mắt, Tô Bạch lại một lần nữa khôi phục lại quyền khống chế với linh hồn và cơ thể của mình, lúc này, hắn không chút do dự vung lòng bàn tay lên, một đạo cương phong gào thét mà ra, trực tiếp đánh về phía huyết quang đang đuổi theo bóng mờ kia, trấn áp nó xuống dưới.
Huyết quang đang không ngừng gào thét, không ngừng run rẩy, không ngừng hò hét, nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng mờ kia, không chút nào quan tâm đến tình cảnh của mình bây giờ.
Thế nhưng, vào lúc này, bóng mờ lại một lần nữa biến ảo, xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông, người đàn ông này là Tô Bạch.
Bóng mờ đi đến trước mặt huyết quang, mang theo không biết là giọng điệu đáng thương hay giễu cợt, nói.
- Bệnh của anh còn nặng hơn cả tôi, đương nhiên, tôi cũng thừa nhận mình làm như thế có phần hèn hạ.
Người hiểu bạn nhất, có lẽ không phải là chính bạn mà chính là người đồng bệnh tương liên với bạn.
[3] Đồng bệnh tương liên / đồng bệnh tương lân; cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau.
Một người có thể nằm bên trong nhà xác nói mớ.
Một người có thể giết chết hết toàn bộ thính giả cao cấp trong khu vực Thiểm Tây làm thành kinh quan người.
[4] Kinh quan: Kiểu chất đống xác của quân địch trên chiến trường, vừa để khoe khoang, vừa để áp đảo tinh thần quân địch, có thể liên tưởng đến: “Đống Đa xưa bãi chiến trường. Ngổn ngang xác giặc vùi xương thành gò” ở Việt Nam.
Một người cho dù bị Phát Thanh Khủng Bố kéo vào thế giới chuyện xưa cũng không thể hoàn toàn giết đi được.
Một người đến sau cùng mệt mỏi, chỉ muốn một kết thúc có thể diện.
Đủ loại mâu thuẫn tập hợp lại trên cùng một người, mọi người thường sẽ nói, trừ khi anh ta điên rồi, nếu không thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng lúc nói ra những lời này, mọi người thường bỏ qua chính lời mình vừa mới nói ra, thật ra, rất có thể đó chính là sự thật.
Trên thực tế, huyết thi đã sớm điên rồi.
Lệ Chi rời khỏi thế giới chuyện xưa, đi đến một nơi khác, cô ta nói, cô ta sẽ trở về, hiển nhiên, huyết thi cũng cần phải đi đến nơi đó, sau đấy anh ta trở về, kết quả lại biến thành bộ dạng này.
Tô Bạch có thể tưởng tượng ra được, sau khi Diệp Tư chết đi, huyết thi như thế nào từng bước từng bước, một bên tâm tư kín đáo xây dựng kế hoạch trả thù của mình, một bên thể hiện ra mặt ngoài tư thái kính cẩn nghe theo, một người có dáng vẻ này rất đáng sợ, bởi vì anh ta có một trái tim báo thù, cho nên khi làm bất kỳ chuyện gì đều có một mục tiêu cực đoan, kiên định không thay đổi, hơn nữa vốn dĩ tư chất của huyết thi không kém, thậm chí còn thuộc về người ưu tú trong số nhóm người ưu tú.
Nhưng một loạt biểu hiện gần đây của anh ta, khiến Tô Bạch cảm thấy, con hàng này, có phải là một bệnh nhân tâm thần không?