Chương 528
Nên Mừng Thầm Hay Là Phải Bất Đắc Dĩ
Những thính giả còn lại, những thính giả đã đến Tây An đều sẽ vô thức cảm thấy huyết thi rất đáng sợ, cho dù anh ta làm ra một số chuyện khó có thể lý giải được, bọn họ cũng sẽ cho rằng đó là một loại bố cục cao thâm khó dò, giống như Phát Thanh Khủng Bố, cho dù nó phạm vào sai lầm thì những thính giả bình thường cũng không cảm giác được, bởi vì mức độ chênh lệch giữa hai bên là rất lớn.
Thế nhưng, có lẽ là vì đối với phương diện tâm thái của người bệnh nhân tâm thần, Tô Bạch tương đối mẫn cảm, đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là sau cùng thời cuộc bức bách, cuộc phản công cuối cùng của huyết thi trước khi chết khiến cho Tô Bạch có chút không chống đỡ được, cho nên Tô Bạch dứt khoát binh hành hiểm chiêu, dù sao Tô Bạch vẫn luôn không tiếc bỏ ra một thân róc thịt, dám đem Hoàng Đế kéo xuống ngựa.
[1] Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Hơn nữa, cả hai đều là bệnh nhân tâm thần, ai sợ ai?
Thật ra trên hai người huyết thi và Tô Bạch có rất nhiều điểm chung, đó chính là tính cách của dân cờ bạc, điểm này, trên loại người có tính cách kiêu hùng như đám người mập mạp và hòa thượng hoàn toàn không có, bọn họ có thói quen đi bày mưu tính kế, loại người này, cho dù lên chiếu bạc cũng sẽ có thói quen bỏ vào trong giày của mình 50 tệ, giữ lại đề phòng ngộ nhỡ có thua hết, vẫn có tiền bắt xe về nhà, còn loại người như Tô Bạch và huyết thi thì vừa ngồi lên chiếu bạc, có lẽ thật sự nổi lên hứng thú, rõ ràng trong tay còn có rất nhiều thẻ đánh bác có thể hạ xuống, lại nhất định phải lôi kéo bạn đánh cược mạng.
Huyết thi của trước kia, hẳn là không phải như thế, từ sau khi từ chỗ kia trở về, anh ta mới phát sinh loại biến hóa này.
Huyết quang bị hắn trấn áp xuống dưới, hư ảnh (bóng mờ) ngưng tụ ra Tô Bạch, hắn không có toát ra bất kỳ tâm trạng hưng phấn nào, cũng không cảm nhận được một chút vui sướng nào của người thắng.
Loại cảm giác này giống như trong bộ phim điện ảnh Hoàng Phi Hồng đã miêu tả vậy, Hoàng Phi Hồng giành được danh hiệu Sư Vương, nhưng Bát Quốc Liên Quân (Liên quân tám nước) cũng đã đánh vào thành Bắc Kinh, ông ta lấy được danh hiệu Sư Vương, lại mất đi giang sơn.
Trấn áp một người đã bị Phát Thanh Khủng Bố làm cho tinh thần thất thường, thật đúng là khó khiến cho người ta cảm thấy quá nhiều cảm giác thành tựu, bởi vì kết cục hiện tại của đối phương rất có thể chính là kết cục của chính mình sau đó. Lúc này chính mình có bao nhiêu bừa bãi, bao nhiêu trào phúng, về sau, rất có thể chính mình sẽ bị đặt ở dưới thân một người khác, cảm nhận được một người khác đối với chính mình trào phúng và tùy tiện, một câu thôi, ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả giá. (Ý nói những người ra ngoài xã hội làm chuyện đồi bại hay trái pháp luật, cuối cùng sẽ bị pháp luật trừng trị hoặc bị kẻ khác hại lại gấp bội.)
Dù sao, chính mình của một năm sau cố ý nổi đóa, nhưng ngay cả một cọng lông của Phát Thanh Khủng Bố cũng chẳng sờ được, không phải ư?
Ngẩng đầu, Tô Bạch nhìn khắp xung quanh, hắn có một loại cảm giác, trên thực tế, huyết thi chính là một món đồ chơi bị Phát Thanh Khủng Bố chơi hỏng hoặc là chơi chán, chính mình, rất có thể là món đồ chơi tiềm năng tiếp theo của Phát Thanh Khủng Bố.
Chính mình,
Rốt cuộc là nên mừng thầm hay là phải bất đắc dĩ?
Cảm giác này giống như bị cưỡng hiếp trong cuộc sống vậy, không có cách nào phản kháng, vậy thì từ từ nhắm hai mặt lại, hưởng thụ đi, thậm chí còn phải chủ động mang bao cao su cho đối phương, để cho chính mình không cần khó chịu như thế.
Rào rào… Rào…
Trong trung tâm thương mại bắt đầu mưa, không, không phải là mưa mà là đài phun nước.
Nước bên trong đài phun nước bắt đầu bắn tung tóe lên không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống, hơi nước dày đặc, tạo nên một bầu không khí đặc thù, rất yên yên tĩnh, cũng rất lạnh lẽo.
Ở trong hơi nước bắt đầu xuất hiện từng bóng người, đầu tiên là mơ hồ, sau đó rõ ràng, thời gian dần dần trôi qua, các loại âm thanh cũng bắt đầu xuất hiện, khiến cho tất cả mọi thứ từ sương mù mông lung hư ảo bắt đầu dần dần trở nên chân thực hơn.
Trịnh Nguyệt có chút ngạc nhiên, bà ta không rõ ràng vì sao xung quanh lại phát sinh loại biến hóa này, bà ta không đi vào trong trí nhớ của huyết thi, cho nên không biết rốt cuộc trên người huyết thi đã xảy ra chuyện gì, vì thế hiện tại bà ta có phần mê mang và không hiểu.
Cô gái mặc áo lông đỏ cũng có chút ngây người, cô ta cảm thấy trong thế giới chuyện xưa lần này, cô ta luôn rất ít khi nói chuyện, đồng thời tự cho mình là thông minh. Thế nhưng từ đầu đến cuối, cô ta vẫn luôn chỉ đảm nhiệm một vai phụ, loại cảm giác này khiến cho cô ta rất không thích, nhưng cũng không thể làm gì khác được, nhất là khi ngón tay người nhân bản của Tô Bạch nhảy múa giống như đang đánh đàn dương cầm, lại có thể dễ dàng phá hủy ba kết giới mà cô ta đã bố trí ra, trực tiếp gọt đi sự kiêu ngạo và nhuệ khí mà cô ta giấu ở sâu trong đáy lòng.
Người đàn ông đeo kính râm đang tìm kiếm trên mặt đất, tìm được kính râm của anh ta, đeo nó lên trên mặt, ngón tay của anh ta có chút run rẩy, hiển nhiên, cho đến tận bây giờ, cảnh tượng trước đó người nhân bản của Tô Bạch tháo kính râm của anh ta xuống, sau đó móc hai mắt của anh ta, vẫn khiến cho anh ta khiếp sợ, làm cho anh ta rất khó tự thoát khỏi, đồng thời có thể đoán được, sau đó loại sợ hãi này sẽ được chuyển đến trên người của Tô Bạch hiện tại.
Hơi nước bắt đầu rút đi, song song với nó là tòa trung tâm thương mại này bắt đầu sống động.
Ở trong hơi nước, thương thế trên người của Trịnh Nguyệt bắt đầu hoàn toàn khôi phục lại như cũ, một luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy bà ta, thi độc bị xóa bỏ, bà ta khôi phục lại bình thường, đứng lên, ánh mắt lạnh lùng của bà ta nhìn về phía Tô Bạch đang đứng ở phía trước, mang theo sát cơ rất mãnh liệt, chẳng qua Tô Bạch đang đứng ở một bên đài phun nước lại căn bản không liếc mắt nhìn bà ta lấy một cái, giống như một cường giả dung hợp vũ khí bản mệnh như bà ta, trong mắt hắn, căn bản không đáng giá để nhắc đến.
Cũng đúng, chẳng qua chỉ là chính mình của một năm sau đã có thể hoàn toàn đánh bại được những kẻ tự xưng là cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh này, thứ mà hắn cần chỉ là một ít thời gian, có bao nhiêu đáng để tâm đến chứ?
Cảm giác bị xem nhẹ, thậm chí là bị miệt thị hoàn toàn đảo loạn tâm cảnh của Trịnh Nguyệt, thế nhưng lúc này đây, bà ta căn bản không có biện pháp gì, tuy Trịnh Nguyệt không hiểu vì sao lần này luồng ánh sáng trắng lại truyền tống lâu như thế, nhưng bà ta hiểu chính mình đã bị ngăn cách, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi thế giới chuyện xưa này, đến lúc đó song phương chính là ở hai nơi của Trung Quốc.
Ở trong hơi nước, huyết quang dưới chân bắt đầu chậm rãi phân giải, anh ta đi ra, kết quả thất bại, kết cục sau cùng chính là bị Phát Thanh Khủng Bố hoàn toàn giết chết.
Tô Bạch nhìn huyết quang dần dần bị phân giải, bỗng nhiên hỏi.
- Cát Tường là chuyện gì?