Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 529 - Chương 529 Kết Thúc Phần Mộ Của Huyết Thi

Chương 529

Kết Thúc Phần Mộ Của Huyết Thi


Rốt cuộc Cát Tường và huyết thi có quan hệ như thế nào, đây là một vấn đề Tô Bạch rất quan tâm, con mèo đen kia đã theo cuộc sống của mình không thể tách rời, Tô Bạch đã hình thành thói quen có nó bảo vệ cho nhịp điệu cuộc sống của tiểu gia hỏa, thậm chí Tô Bạch còn có chút không dám nghĩ đến, nếu Cát Tường xảy ra vấn đề, như vậy tiểu gia hỏa nên làm sao?


- Cát Tường…


Giọng nói của huyết quang có phần mơ hồ:


- Ha ha, thật đúng là cát tường.


Huyết quang không đưa ra đáp án cuối cùng, cũng không biết là thời gian không kịp, hay là anh ta không nguyện ý nói với Tô Bạch, sau khi huyết quang hoàn toàn bị phân giải, rốt cuộc anh ta đã hoàn toàn biến mất.


Trong trung tâm thương mại người đến người đi, khôi phục lại náo nhiệt.


Trong rạp chiếu phim trên tầng năm có rất nhiều nhân viên công tác và người đến xem phim, trong sân chơi cũng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của trẻ con, tầng hai và tầng ba là khu vực bán quần áo cũng trở nên hối hả, siêu thị ở tầng dưới cùng lại càng có nhiều người qua lại.


Luồng ánh sáng kia cũng đồng thời bao phủ lên Tô Bạch, tương tự, bản thân Tô Bạch cũng không rõ vì sao lần này lại không giống như trước kia, trực tiếp truyền tống về thế giới hiện thực, ngược lại còn cần phải ở lại bên trong thế giới chuyện xưa này lâu hơn một lúc.


- Cuối cùng cũng tan việc, mệt chết em rồi, anh vừa mới đi đâu thế.


Lúc này, ở bên cạnh Tô Bạch, một nữ nhân viên thu ngân đi xuyên qua thân thể của hắn, cô ta đang cởi đi chiếc áo đồng phục ở bên ngoài, xõa mái tóc dài của mình ra, bất kỳ một cô gái nào đều thích chưng diện, hiển nhiên, cô ta không muốn ngay cả khi tan làm, rời khỏi siêu thị vẫn còn mặc bộ quần áo đồng phục lao động, đây cũng là một chút hư vinh nhỏ của con gái.


Một chiếc xe đẩy được đưa về vị trí, người nhân viên phục vụ nam đi đến, rất tự nhiên ôm lấy bả vai của nữ nhân viên thu ngân:


- Được rồi, được rồi, anh cũng tan làm rồi, chúng ta đi thôi, mẹ anh lại vừa mới thúc giục chúng ta, chúng ta mà về muộn, mẹ anh nhất định sẽ tức giận.


- Cứ để bà ấy tức giận, hôm nay em không sợ chọc phải mẹ anh tức giận đâu.


Nữ nhân viên thu ngân vừa cười vừa nói, lúc này, cô ta giống như một con thiên nga kiêu ngạo.


- Ồ, hôm nay em làm sao thế?


- Hừ, anh tức giận à, trách em không cho mẹ anh mặt mũi ư? Anh yên tâm đi, em có một tin tức tốt, tối nay em muốn nói cho bà ấy nghe, đảm bảo cho dù chúng ta có về muộn đến mấy, mẹ anh đều sẽ không tức giận.


Nữ nhân viên thu ngân vừa tựa vào trong ngực bạn trai, vừa hạnh phúc lặng lẽ sờ lên bụng của mình.


- Chuyện gì thế, nói cho anh biết trước không được ư?


- Không được, còn lâu em mới nói cho anh.


Nhìn thấy một đôi nam nữ kia đi ra cửa lớn của siêu thị, dần dần biến mất ở trong ánh sáng và đường gấp khúc, Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến lời nhắc nhở của Phát Thanh Khủng Bố trước khi đi vào thế giới chuyện xưa.


“Phần mộ của huyết thi.”


Khóe miệng Tô Bạch lộ ra một nụ cười tự giễu, hắn không biết Phát Thanh Khủng Bố ở nơi nào, thế nhưng hình như mỗi một thính giả, cho dù là thực lực cao hay thấp, lúc nhắc đến Phát Thanh Khủng Bố, cuối cùng sẽ vô thức ngẩng đầu nhìn lên trời, có lẽ ở trong tiềm thức, tất cả mọi người đều cho rằng, cơn ác mộng mang tên Phát Thanh Khủng Bố có ở khắp mọi nơi, giống như bầu trời xanh vĩnh viễn bao trùm lên trên đỉnh đầu của tất cả mọi người.


- Đây chính là phần mộ ngươi dành cho anh ta sao?


Tô Bạch lên tiếng nói.


- Thật đúng là lời dối trá đủ thiện ý, khiến cho người ta buồn nôn.


“Trong tim có một ngôi mộ, mai táng người quá cố.


Nước mắt chảy ra chưa từng quên người.


Vong người chưa quên,


Quên người chưa vong.


Thế giới chuyện xưa lần này đã kết thúc, cảm ơn các bạn đã nghe đài…”


Tiếng giày cao gót rơi xuống trên mặt đất nghe rất thanh thúy, mang theo một loại nhịp điệu khiến cho người ta có suy nghĩ vẩn vơ, đi cùng với đó là cửa thang máy mở ra, tiếng giày cao gót bắt đầu dần dần từng bước đi đến, sau cùng dừng ở trước mặt một văn phòng thám tử tư.


Tình cảnh này rơi vào trầm mặc trong khoảng 10 phút.


Ngay sau đó, chủ nhân của giày cao gót xoay người, xem dáng vẻ là dự định rời đi, cô ta cởi đôi giày cao gót của mình ra, để lại ngay tại chỗ, còn chính mình thì để chân trần với đôi tất cao màu đen, để chân ngọc giẫm lên mặt đất lạnh lẽo rời đi.


Khi đôi chân trần của người phụ nữ dừng ở trước cửa thang máy, thang máy lại một lần nữa đi lên.


“Đinh…”


Cửa thang máy mở ra, bên trong là chàng trai trẻ tuổi mặc một bộ đồ thể thao, lông mày lạnh lùng, làn da trắng nõn, nhìn qua người đàn ông này rất giống với loại hình lạnh nhạt như ngôi sao Hàn Quốc, chẳng qua rõ ràng, so với những người được gọi là minh tinh điện ảnh Hàn Quốc, người đàn ông này nhiều hơn một phần trầm ổn và bình dân.


Trong tay của người đàn ông xách theo hai chiếc túi nilon, bên trong đựng đầy rau quả, chắc hẳn anh ta vừa mới trở về sau khi đi mua sắm.


Chỉ là mái tóc hơi dài màu tím của người đàn ông này khiến cho người phụ nữ cảm thấy hơi lạc quẻ, rõ ràng một người có khí chất nội liễm và đôi mắt thâm thúy như thế lại đem tóc nhuộm thành màu tím, trông có vẻ hơi lỗ mãng.


Ánh mắt của người đàn ông dừng trên chân người phụ nữ, đêm hôm khuya khoắt, trên lối đi nhỏ trước cửa thang máy yên tĩnh, một người phụ nữ đi tất chân, hai chân để trần đứng ở trước mặt mình, đoán chừng chỉ cần là đàn ông đều sẽ vô thức nhìn nhiều thêm mấy lần, càng đừng nói đến một người đàn ông trẻ tuổi, vốn dĩ chưa kết hôn, còn độc thân.


Người phụ nữ hơi cúi đầu, tỏ vẻ chính mình kháng cự.


Người đàn ông trẻ tuổi xách theo túi đồ đi ra khỏi thang máy, người phụ nữ đi vào, ấn xuống tầng dưới, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.


Lúc người đàn ông đi đến trước cửa nhà mình, phát hiện ở trước cửa nhà mình có một đôi giày cao gót màu đỏ để ở đó.


Người đàn ông hơi nhíu mày, chẳng qua hắn cũng không coi đó là chuyện to tát gì. Trước cửa nhà bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày cao gót màu đỏ quỷ dị, đặt ở trên những người khác, đoán chừng có thể sinh ra một loại cảm giác không thoải mái, chẳng qua loại cảm giác này không xuất hiện trên người hắn.


Mở cửa ra đi vào trong nhà, nhìn thấy tiểu gia hỏa đang chơi đùa trên mặt thảm, Tô Bạch buông đồ trong tay, sau đó ngồi xổm xuống, vỗ tay với tiểu gia hỏa, cậu nhóc lập tức bò về phía Tô Bạch, được Tô Bạch ôm vào trong lòng.


- Con có đói bụng không?


Tiểu gia hỏa mút ngón tay, khẽ gật đầu với Tô Bạch, vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu.


- Chờ một lát, cha đi nấu cơm.


Đặt cậu nhóc xuống thảm, Tô Bạch đi vào bên trong bếp, hắn mới từ trong thế giới chuyện xưa trở về được một ngày, thế nhưng Tô Bạch đã nhanh chóng đảm nhiệm vai trò người làm cha, về phần chuyện làm ăn của văn phòng thám tử tư, Tô Bạch không quá sốt ruột, dù sao bản thân hắn quả thật cần thời gian để nghỉ ngơi, mặt khác, tạm thời hắn vẫn còn có đủ tiền, chưa đến cấp độ đói ăn, về cơ bản công việc làm ăn của văn phòng thám tử tư tương đương với việc, nửa năm không mở hàng, mở hàng ăn nửa năm.


Chương 529

Bình Luận (0)
Comment