Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 530 - Chương 530 Uy Hiếp Tôi?

Chương 530

Uy Hiếp Tôi?


Hai món xào, một đĩa rau trộn, lại thêm một phần cơm cuộn rong biển và canh trứng, sau khi nấu xong, Tô Bạch bày lên bàn làm việc, tuy từ nhỏ Tô Bạch sống ở Thành Đô, nhưng khẩu vị của hắn tương đối thiên về thanh đạm.


Dù sao tiểu gia hỏa không kén ăn, cậu nhóc có thể ăn mọi thứ, Tô Bạch rót cho mình một cốc nước cam, sau đó vừa cho tiểu gia hỏa ăn, vừa ăn phần của mình, cách ăn này có hiệu quả rất thấp, nhưng Tô Bạch rất hưởng thụ giây phút này.


Hai ngày nay, trong đầu của Tô Bạch có chút rối loạn, cảnh ngộ mà huyết thi gặp phải vẫn còn ở ngay trước mắt, Tô Bạch thật sự sợ có một ngày, chính mình cũng sẽ giống như huyết thi, khi hắn vừa trở về từ thế giới chuyện xưa, lại phát hiện ra tiểu gia hỏa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Bạch rất khó có thể tưởng tượng ra được, nếu như loại chuyện này thật sự xảy ra trên người mình, rốt cuộc chính mình sẽ có phản ứng như thế nào.


Ăn xong cơm tối, Cát Tường ngậm khăn đến, ra hiệu đến lúc tắm rửa.


Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng thám tử truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đã lắp chuông cửa ở ngoài.


Cát Tường thấy khách của Tô Bạch đến, tự mình ngậm áo của tiểu gia hỏa, sau đó dẫn theo tiểu gia hỏa vào nhà tắm, nói chung, ngày thường có Cát Tường chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của tiểu gia hỏa, Tô Bạch vẫn rất yên tâm, có con mèo này ở đây, ít nhất tiểu gia hỏa sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính bản thân con mèo này không xảy ra ngoài ý muốn.


Mặc áo khoác vào, Tô Bạch đi đến mở cửa, đứng ở bên ngoài là hai người cảnh sát, trong đó có một người cảnh sát lấy thẻ ngành của mình ra.


- Chào anh, chúng tôi cần mời anh đến cục cảnh sát để giúp chúng tôi điều tra một số việc.


Không có sự khẩn trương như lúc người bình thường gặp cảnh sát, Tô Bạch chỉ cảm thấy ngoài ý muốn nhìn thoáng ra bên ngoài, phát hiện ở chỗ thang máy bên kia thế mà còn có mấy người cảnh sát đang đứng ở đó, rõ ràng mang theo cảnh giác mà nhìn hắn.


- Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?


Tô Bạch hỏi.


- Anh yên tâm, những việc này, sau khi anh đến cục cảnh sát thì sẽ biết.


Hai cảnh sát vô thức đứng ở hai bên Tô Bạch, rõ ràng là kẹp lấy Tô Bạch: - Mời anh theo chúng tôi.


Tô Bạch đứng tại chỗ, vẻ mặt mỉm cười.


- Được rồi, các cậu đến các căn hộ khác để hỏi thăm tình hình trước đi, nơi này giao cho tôi.


Giọng nói của Sở Triệu từ cách đó không xa truyền tới, anh ta cầm một xấp văn kiện trong tay đi đến.


- Vâng đội trưởng Sở.


Mấy cảnh sát lập tức nghe theo phân phó, rời khỏi trước cửa nhà của Tô Bạch.


Tô Bạch nhìn thấy Sở Triệu, ánh mắt hơi nheo lại, nói:


- Xảy ra chuyện gì?


Sở Triệu cười gượng một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói:


- Xảy ra một vụ án giết người, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức cụ thể, hẳn là không liên quan đến cậu, nhưng lại dính dáng lên người cậu, hơn nữa lại có chứng cứ khá rõ ràng.


Sở Triệu đi theo Tô Bạch vào trong văn phòng, lấy mấy bức ảnh từ trong túi văn kiện ra.


- Một tiếng trước phát hiện ra người phụ nữ này treo cổ ở trong tầng hầm để xe, đội cảnh sát hình sự của chúng tôi cũng vừa mới đến sau khi nhận được thông báo, cuộc điều tra đang được triển khai.


Tô Bạch cầm lấy bức ảnh chụp nhìn thoáng qua, phát hiện ra bên cạnh vị trí người phụ nữ treo cổ chính là chiếc xe Muffsin cũ của mình, đồng thời người phụ nữ này có một đôi tất cao màu đen rất bắt mắt.


- Tôi đã gặp qua người phụ nữ này, khoảng hai, ba tiếng trước gì đó, lúc tôi đi mua thức ăn trở về.


Tô Bạch nói.


- Tôi biết, có camera giám sát.


Sở Triệu gật đầu:


- Camera giám sát của tầng này ghi lại được hình ảnh của cậu và cô ta ở cửa thang máy.


- Sau đó thì sao, chẳng phải mọi chuyện đã rõ rồi ư, bên trong camera giám sát đã nói rõ tình cảnh khi đó, cô ta đi xuống, còn tôi về nhà nấu cơm cho con trai.


Tô Bạch rót hai cốc nước, một cốc đưa cho Sở Triệu, một cốc cầm ở trên tay mình. Sau đó Tô Bạch rất tự nhiên ngồi xuống trên chiếc ghế sau bàn làm việc của mình, hai chân còn vắt chéo lên bàn làm việc, lộ ra dáng vẻ rất tùy ý. Đổi thành những người khác bị dính vào một vụ án giết người đều sẽ cảm thấy rất bất an, thế nhưng Tô Bạch thì rất bình tĩnh, đừng nói là không phải hắn giết người, cho dù chính hắn giết người, vậy thì sao chứ?


- Nhưng sau thời điểm đó, toàn bộ hệ thống camera giám sát của tòa nhà cao ốc này đều xảy ra vấn đề, đồng thời đến bây giờ còn chưa khôi phục được, cho nên, ghi chép trên camera giám sát dừng lại ở lúc cô ta và cậu chạm mặt nhau ở cửa thang máy, tiếp theo xảy ra chuyện gì, không ai biết được.


Sở Triệu nhún vai:


- Hơn nữa, cảnh sát còn tìm thấy đôi giày cao gót màu đỏ thuộc về người chết ở trước cửa nhà cậu, kiểu dáng giống nhau như đúc, tôi cũng không biết vì sao, chẳng lẽ ở trong thế giới hiện thực, cậu có kẻ thù, vì thế người kia dùng loại thủ đoạn rất rõ ràng này để giá họa cho cậu?


Hiển nhiên Sở Triệu cũng không tin người này là do Tô Bạch giết.


Tô Bạch lắc đầu: - Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy, nếu như là thính giả, hẳn là sẽ không nhàm chán như vậy mới đúng.


Lấy một vụ án giết người bình thường để giá họa lên thính giả có cấp bậc như Tô Bạch, thật quá buồn cười.


- Nói thực lòng, nếu như không phải tôi biết cậu có thể tìm thấy được kích thích lớn hơn trong thế giới chuyện xưa, nếu là trước đây, tôi thật đúng là có khả năng cho rằng việc này là do cậu làm.


Sở Triệu uống một ngụm nước cam, mím môi:


- Nhưng đây là quy trình cụ thể, cậu vẫn phải đến đó, xem như là giúp đỡ tôi, đi đến cục cảnh sát một chuyến, nếu như vụ án này là do có người giá họa cho cậu, bằng năng lực của chúng tôi, muốn tìm ra sơ hở và lỗ hổng để rửa sạch hiềm nghi cho cậu, hẳn là một chuyện rất nhanh chóng, thế nhưng, quá trình này vẫn cần phải trải qua.


- Cậu giúp tôi giải quyết một chút, tôi ngại phiền phức.


Tô Bạch lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, phát hiện trong lúc hắn nấu và ăn cơm, có tin nhắn gửi đến, là do Gia Thố gửi, Gia Thố gửi một bức ảnh, bên trong bức ảnh là một thảo nguyên, phía dưới là hai chiếc đùi đang ngồi xếp bằng, bên cạnh còn có một hồ nước trong veo, từ phong cách chọn cảnh nhìn lại, rất có thể Gia Thố đang ở một nơi nào đó ở Thanh Hải.


Sở Triệu có phần khó xử nói:


- Cậu đi một chuyến với tôi, chuyện này có khá nhiều người biết, tôi không ép xuống được, nếu như chỉ một, hai người biết, tôi còn có thể ép xuống được, thế nhưng nhiều người như thế, cho dù có là cường giả hiểu được thôi miên cũng khó có khả năng lập tức xóa đi ký ức của nhiều người như thế.


Tô Bạch đang trả lời tin nhắn của Gia Thố, hỏi xem Gia Thố đang ở đâu, dựa vào cảm giác của hắn, có lẽ Gia Thố đã tách khỏi mập mạp và hòa thượng, hiện tại, có lẽ Gia Thố đang hành tẩu một mình.


- Hả? Cậu vừa nói gì?


Sau khi nhắn tin xong, Tô Bạch ngẩng đầu lên nhìn Sở Triệu, hỏi.


Sở Triệu có chút câm nín, anh ta hít sâu một hơi, nói:


- Chẳng phải bây giờ cậu muốn đảm bảo cho sinh hoạt của mình giống như một người bình thường ư? Cậu không muốn phá hủy đi cuộc sống yên tĩnh của mình, không phải sao?


- Cho nên, một số thời điểm, một số trình tự vẫn phải trải qua, tôi hứa với cậu, cậu đi đến cục cảnh sát, sau đó tôi sẽ lập tức đem chuyện này điều tra rõ ràng, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau đi ăn khuya, không làm trì hoãn nhiều thời gian của cậu, nếu như cậu không đi sẽ gây ra rất nhiều phản ứng liên hoàn. Ít nhất hiện tại phần lớn chứng cứ đều chỉ hướng về cậu, đương nhiên, những cảnh sát này nhất định không làm gì được cậu, cậu cũng có thể giết chết tất cả bọn họ, đối với cậu mà nói, đây là một chuyện rất dễ dàng, thế nhưng cậu có nghĩ đến không, cậu làm như thế, cậu sẽ phải từ bỏ trạng thái sinh hoạt hiện tại của cậu, cũng như văn phòng thám tử tư và cái tên “Tô Bạch”này của cậu.


- Bịch!


Điện thoại di động bị Tô Bạch đặt mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh rất vang dội.


Ngay sau đó, trên mặt Tô Bạch lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm nhìn Sở Triệu.


Sau khi đổi tư thế ngồi, ngón tay Tô Bạch gõ lên bàn mấy lần, sau đó day trán, nhíu mày hỏi.


- Vừa rồi, nếu như tôi không nghe lầm, cậu đang… Uy hiếp tôi?


Chương 530

Bình Luận (0)
Comment