Chương 549
Chuyện Của Tôi, Không Cần Cậu Lo
Thanh đao trong tay anh ta vô thức bị nâng lên, hai ngón tay của Tô Bạch kẹp lấy thân đao, sau đó đứng lên, ánh mắt của hắn bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, rất thực tế, ngoại trừ phải xử lý một chút quan hệ nhân quả đáng ghét, còn lại đều không tính là chuyện gì, ở trong mắt Tô Bạch, hai quỷ võ giả này không tính là mặt hàng gì.
- Anh có thể đi, mục tiêu của tôi không phải là anh!
Quỷ võ giả uy hiếp Tô Bạch, nhưng giọng điệu uy hiếp này, làm sao nghe lại có một loại cảm giác ngoài mạnh trong yếu nhỉ.
Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra nụ cười, ngón tay chỉ vào miệng vết thương trên vai đã gần như khép lại.
- Nơi này đau lắm.
Một giây sau, Tô Bạch hóa thân thành một luồng huyết vụ, trực tiếp biến mất ở ngay trước mặt quỷ võ giả, sau đó bao phủ lấy cả người anh ta.
- Á, Á Á…
Da thịt trên người quỷ võ giả bắt đầu vỡ ra, máu tươi không ngừng bắn tung tóe ra ngoài, phát ra tiếng kêu vô cùng bi thảm.
Một quỷ võ giả khác là loại hình cường hóa cổ võ không lo đến việc bóp chết thính giả cường hóa người sói gần như chỉ còn sót một hơi thở đang ở trước mặt mình, trực tiếp lao ra, một quyền đánh vào trên huyết vụ của Tô Bạch.
- Anh cũng đánh tôi à, tôi đau đấy.
Lúc này huyết vụ khuếch tán ra, bao phủ lên hai người quỷ võ giả, trong đó, đồng thời tốc độ hấp thu cũng đang không ngừng tăng lên, hiển nhiên trước đó Tô Bạch chỉ đang dẫn dụ một người khác phát động công kích với mình, vì thế hắn không lấy ra tốc độ chân chính của mình đi thôn phệ.
Sau ba giây, huyết vụ lại ngưng tụ thành hình, xuất hiện ra thân hình Tô Bạch, hơn nữa phía sau lưng Tô Bạch xuất hiện ra hai thi thể bị hút đến khô quắt nằm ngay tại chỗ, trên mặt bọn họ tràn đầy không dám tin và khiếp sợ.
- Tô Bạch, anh không sao chứ?
Thật ra, tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, từ lúc Tô Bạch đi xuống xe cho đến khi hai quỷ võ giả biến thành thây khô, căn bản là không có bao nhiêu thời gian, lúc Huân Nhi mở cửa xe, từ phía xa chạy đến, mọi chuyện đã được giải quyết xong, trong tay trái Huân Nhi còn cầm chiếc dùi màu tím mà Tô Bạch đưa cho mình, ánh sáng chói mắt.
Tô Bạch đưa tay vỗ lên vai mình, cười nói: - Không có việc gì.
Huân Nhi giống như trút được gánh nặng, chuyển qua đỡ Sở Triệu đang nằm dưới đất lên.
- Cậu bị thương có nặng không? - Huân Nhi lo lắng hỏi thăm.
- Vẫn ổn, chưa chết được.
Sở Triệu miễn cưỡng cười một tiếng với Huân Nhi, chẳng qua anh ta không quen thể hiện ra khía cạnh mềm yếu của mình trước mặt phụ nữ, tuy vừa rồi anh ta thật đúng là bị đánh trên mặt đất, cách tử vong chỉ là một con đường mà thôi.
Xung quanh còn có ba thính giả gần hấp hối, hẳn là cùng Sở Triệu bí mật mưu đồ phản nghịch, Tô Bạch không quan tâm, hắn chỉ ngồi xổm xuống mặt đất, kiểm tra trên người hai quỷ võ giả, không phát hiện ra được thứ gì đặc biệt, vốn dĩ ban đầu còn cho rằng sẽ có mấy thứ như yêu bài gì đó, giống như trong phim cổ trang võ hiệp trên tivi hay chiếu.
Tô Bạch đứng lên, phủi tay, đi đến trước mặt Huân Nhi và Sở Triệu.
Sở Triệu cố ý nghiêng đầu đi, không nhìn Tô Bạch, anh ta không biết nên đối mặt với Tô Bạch như thế nào, nhất là khi đối phương lại một lần nữa cứu anh ta ra, thế nhưng anh ta nhìn thấy chiếc xe Poussin của Tô Bạch đỗ ở phía xa, điều này chứng minh vốn dĩ Tô Bạch ở trong bãi đỗ xe này, hắn thật đúng là đợi đến khi anh ta bị đánh đến sắp chết mới chịu ra tay.
Hắn cố ý, nhất định là hắn cố ý, nếu không làm thế, làm sao có thể cho bọn họ thấy được sự vĩ đại của hắn?
Ha ha!
Trong lòng Sở Triệu cười lạnh.
Tô Bạch thở dài, nói:
- Đừng chơi với bọn họ nữa, nước trong tổ chức này rất sâu, ngay cả tôi cũng có chút kiêng kỵ bọn họ, đừng nói đến cậu…
Tô Bạch còn chưa nói xong, Sở Triệu giống như bỗng nhiên bị đạp vào đuôi, nhìn Tô Bạch, nói:
- Chuyện của bản thân tôi, tôi biết, không cần cậu quản.
- Sở Triệu, sao cậu có thể nói như vậy?
Huân Nhi ở phía sau, lặng lẽ lôi kéo Sở Triệu, Sở Triệu lại không hề bị lay động.
Đầu tiên, Tô Bạch hơi sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười.
Tiếp theo,
Tô Bạch,
Lấy tốc độ rất nhanh,
Trong nháy mắt,
Một cái tay,
Giữ lấy cổ Sở Triệu.
Bịch!
Cả mặt Sở Triệu bị Tô Bạch trực tiếp đập lên cửa sổ của một chiếc xe bên cạnh.
Cửa sổ xe vỡ vụn.
Trên mặt Sở Triệu cũng bị những mảnh vụn thủy tinh đâm vào, nhìn rất đáng sợ, nhưng người còn chưa chết, chỉ thoáng bị đập cho choáng váng.
Giống như không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra.
Nói quá nặng, Tô Bạch cũng không muốn nói, dù sao trước kia bọn họ đã từng là bạn bè, lúc này nói ra mấy lời ngoan độc gì đó cũng có vẻ mất mặt mình, đương nhiên, cho đến bây giờ, Tô đại thiếu gia cũng không phải là người biết nói mấy lời sáo rỗng gì đó, mà là một người rất thực tế, nhìn những mảnh vụn thủy tinh này, trong lòng Tô Bạch thật đúng là thoải mái hơn.
Thật ra khi Tô Bạch bắt đầu dùng cách nói chuyện của Sở Triệu ở trước mặt hắn đi so sánh với lúc thính giả cấp thấp nói chuyện ở trước mặt hắn như thế nào thì đã nói rõ, trong lòng của hắn, địa vị của Sở Triệu đã sớm thay đổi, có nhiều thứ, căn bản không thể trở về như lúc trước nữa rồi.
Đương nhiên, điểm này ở trên người Sở Triệu cũng là như thế, nếu như nói Tô Bạch là lời nói trong lúc vô thức, như vậy Sở Triệu là người vẫn luôn đi vào trong ngõ cụt này, bản thân mình lần lượt được Tô Bạch cứu, Tô Bạch tùy tiện ném ra mấy thứ hắn không để vào mắt, lại có tác dụng rất lớn với mình, điều này khiến cho Sở Triệu rất khó tiếp nhận được. Trước kia rõ ràng là những người bạn bình đẳng, mặc dù gia cảnh có chút khác biệt, nhưng cũng không quá nhiều, cho dù là phương diện gì thì gần như mọi người đều là như nhau, thế nhưng giờ đây sự chênh lệch này, thật đúng là khiến Sở Triệu phải ngước nhìn lên, thân là con em của thế gia cảnh sát, anh ta cũng có sự kiêu ngạo thuộc về mình, có đôi khi, khi sự kiêu ngạo bắt đầu trở nên vặn vẹo sẽ thường dễ dàng đem chính mình đi về một hướng cực đoan.
Cục điện này khiến Huân Nhi có chút chân tay luống cuống, ánh mắt rưng rưng, cô ta không còn gì để nói, bởi vì vào lúc này đây, cho dù nói gì thì đều đã muộn, khi Tô Bạch lôi kéo đầu của Sở Triệu trực tiếp đập nát cửa sổ xe, thật ra đã mang ý nghĩa, quan hệ lúc trước của ba người hoàn toàn tan vỡ, thậm chí sau này, cho dù là mặt ngoài cũng rất khó để duy trì.
Mỗi người một ngả?
Thậm chí nói không chừng quan hệ còn kém hơn giữa những thính giả thông thường.
- Kem trong xe sắp tan rồi, tôi về trước, em đưa cậu ta đến bệnh viện đi.
Tô Bạch giống như không có chuyện gì xảy ra, đi trở về bên trong xe của mình, rất bình tĩnh lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Tô Bạch không phải phụ nữ, từ trước đến nay hắn cũng không phải là loại người đa sầu đa cảm gì đó, quan hệ với Sở Triệu trở nên rạn nứt, lần này cứu anh ta, xem như là lần cuối cùng, hắn đã làm hết trách nhiệm của một người bạn, sau đó chính mình lại đập đầu Sở Triệu vào cửa xe, điều này mang ý nghĩa, quan hệ mới giữa hai người được thành lập.
Từ đó về sau, tôi là thính giả có thâm niên, còn cậu chỉ là một tay mơ, tất cả dựa theo quy củ của thính giả mà nói.