Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 550 - Chương 550 Cô Ta Đã Trở Về

Chương 550

Cô Ta Đã Trở Về


Sự việc giày cao gót màu đỏ lần trước kia, Tô Bạch không rõ trong đó Sở Triệu rốt cuộc đóng vai trò gì, nhưng nếu nói như Sở Triệu hoàn toàn không biết rõ tình hình, vậy thì thật đúng là có chút không thực tế, lúc này hai người đã vứt bỏ quan hệ, sau này gặp loại chuyện đó, Tô Bạch biết rõ nên làm như thế nào rồi.


Loại cảm giác này, giống như vứt xuống một gánh nặng vậy.


Trên đường lái xe, điện thoại đổ chuông, là âm báo từ wechat, Tô Bạch ấn nút đồng ý, giọng nói của mập mạp từ trong di động truyền đến.


- Đại Bạch, cậu đến giúp tôi thu dọn nhà đi.


Hình như ở đâu dây bên kia, mập mạp đang thở hổn hển.


- Thu dọn nhà?


- Đừng phí lời, chính là nhà Lão Phương đó, con bà nó, hòa thượng và Gia Thố, một người thì đi Lạc Dương, một người thì đi Thanh Hải, lúc đầu đã nói mọi người cùng nhau ở, kết quả lại chỉ có một mình tôi trở về. Căn nhà này đã lâu không có người ở, dù sao cũng phải quét dọn qua một chút, thuê nhân viên dọn vệ sinh thì tôi không yên lòng, hiện tại một mình tôi đang làm, sắp mệt chết rồi đây, cậu nhanh qua đây giúp đỡ, cái văn phòng thám tử tư kia của cậu nhỏ như vậy, dù sao nơi này cũng có rất nhiều phòng, giữ lại một phòng cho cậu, về phần việc âm mạch thì không cần lo lắng, tôi bố trí một trận pháp nho nhỏ thay đổi bố cục là được. Nơi này sẽ không có mấy thứ bẩn thỉu qua đó nữa, không gây ra ảnh hưởng gì với con trai cậu đâu.


- Con mẹ nó, nói nhiều như thế, cậu tới nhanh lên.


- Tôi đưa cơm trưa cho con trai tôi, một lát nữa sẽ đến.


- À đúng rồi, cậu nhớ đem con mèo đen kia của nhà cậu đi theo cùng nhé, trận pháp này cần một một sát vật trấn một chút, con mèo nhà cậu rất phù hợp, cũng chỉ đứng ở đó một lúc mà thôi, không có vấn đề gì lớn.


Cúp điện thoại, Tô Bạch vứt điện thoại xuống ghế lái phụ, chuyện lúc trước, hắn đã sắp quên mất rồi, đám người mập mạp từng thương lượng, sau đó sẽ chuyển đến nhà của Lão Phương ở, chẳng qua bởi vì sự việc ở Tây An, ba người mập mạp phải rời đi trước, bay thẳng đến Trùng Khánh, ở Trùng Khánh chơi đùa mấy ngày, sau đó hẳn là đường hai nấy đi, hai ngày trước, Gia Thố mới gửi cho hắn ảnh chụp Thanh Hải, hiện tại một mình mập mạp trở về đây.


Về đến nhà, Tô Bạch đưa đồ đã được đóng gói cẩn thận đến trước mặt tiểu gia hỏa, sau khi cùng tiểu gia hỏa ăn xong, Tô Bạch bế cậu nhóc cùng rời khỏi cao ốc, Cát Tường đương nhiên theo ở phía sau, tiểu gia hỏa đi đến đâu, Cát Tường sẽ đi tới đó.


Lái xe đến chỗ nhà lão Phương, Tô Bạch không vội vã xuống xe mà chính là ngồi ở ghế lái hút thuốc, Cát Tường không ngừng vung móng vuốt lên, giúp tiểu gia hỏa xua đi khói thuốc dởm của Tô Bạch.


Chờ tới khi cảm thấy đến lúc rồi, Tô Bạch mới bế cậu nhóc đi vào. Sau khi vào trong mới phát hiện mập mạp thật đúng là tốn nhiều tâm tư để sửa sang lại, ngay cả một thảm thực vật ở trên đường mòn đi vào cửa đều được sửa sang, vun trồng lại, sau khi vào nhà, bên trong càng thêm sáng sủa, rất khó tưởng tượng được, một người như mập mạp lại giỏi việc nhà như thế?


Chẳng qua rất nhanh, Tô Bạch phát hiện ra chỗ không đúng, hoặc là nói, phản ứng quá khích của Cát Tường khiến cho Tô Bạch cuối cùng cũng ý thức được điều đó, khi Cát Tường vươn móng vuốt ra, Tô Bạch lập tức đi tới nhấc Cát Tường lên.


- Meo! Meo! Meo!


Đuôi của Cát Tường cứ như thế bị Tô Bạch nắm lấy toàn bộ nhấc lên, có thể nghĩ đến, nếu như không phải trên tay kia của Tô Bạch còn đang bế tiểu gia hỏa, Cát Tường lo lắng đến việc cậu nhóc bị ngã, đoán chừng đã sớm vồ chết Tô Bạch rồi.


- Đừng xúc động, chúng ta đứng ở đây chờ một lát là được, chẳng lẽ tao lại buộc một cái giẻ lau lên đuôi mày, để mày đi lau nhà à?


Tô Bạch nói với Cát Tường, đồng thời buông tay ra, nếu nắm đuôi Cát Tường trong thời gian dài, Tô Bạch thật đúng là lo lắng Cát Tường sẽ nổi giận.


Cát Tường kêu vài tiếng với Tô Bạch, sau đó nằm ở bên cạnh.


Từng đồ lau nhà, từng cây chổi, từng chiếc khăn lau đang tự mình quét dọn, có nhiều chỗ rõ ràng đã rất sạch sẽ lại vẫn đang không ngừng lặp đi lặp lại quét dọn.


Tô Bạch lấy điện thoại di động ra gọi cho mập mạp, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói mơ màng của mập mạp, hiển nhiên vừa rồi mập mạp đang ngủ:


- Alo, Đại Bạch, cậu đến rồi à, tôi thấy cũng mấy tiếng rồi đấy.


- Tôi đang ở trong phòng khách, anh nhanh đến đây thu lại đống quỷ này đi, trong nhà sắp bị lau hỏng rồi.


Rất nhanh, trên một lối đi nhỏ truyền đến tiếng dép lê bước đi, mập mạp vừa dụi mắt vừa đi ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta quát to một tiếng.


- Mẹ kiếp, đáng đời làm cô hồn dã quỷ, ngu ngốc như vậy, lau sạch rồi còn tiếp tục lau.


Sau khi nói xong, mập mạp lấy một chiếc túi nhỏ từ thắt lưng quần xuống, sau đó không ngừng chụp bên này lại chụp bên kia, từng luồng ánh sáng màu xanh được thu vào trong túi, chiếc túi cũng phình lên.


- Hắc hắc, đây đều là cô hồn dã quỷ tôi vừa bắt được, bọn họ giúp tôi quét dọn nhà, đợi tôi có thời gian rảnh sẽ đưa bọn họ đi siêu độ.


Mập mạp tùy ý ngồi trên sofa, nhìn xung quanh:


- Tuy những con quỷ này ngu ngốc một chút, nhưng ít nhất làm việc không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không giống một số người sẽ dùng mánh lới để trộm, chậc chậc, có đôi khi, người thật đúng là không bằng quỷ.


- Thôi đi, tuy tôi không phải người cường hóa về phương diện này, nhưng tôi có thể cảm nhận ra được, những con quỷ này trúng loại thuật pháp Ngự Linh của anh, nếu bọn họ dám chống lại mệnh lệnh của anh chính là kết cục hồn phi phách tán.


Trên mặt mập mạp lộ ra ngượng ngùng:


- Móa nó, cậu không để cho tôi một lần trang bức cao thâm à?


Tô Bạch đặt tiểu gia hỏa xuống sofa, tiểu gia hỏa nhìn thấy mập mạp thì còn có chút sợ hãi.


- Ồ, còn ghi thù cơ đây?


Mập mạp có chút ngoài ý muốn: - Thằng nhóc này có trí nhớ tốt thật đấy, ha ha…


- Oa…


Tiểu gia hỏa bỗng nhiên òa khóc, dùng hai tay che kín mặt mình.


Mập mạp ngây người.


- Meo!


Cát Tường bỗng nhiên đứng lên, cái đuôi của nó dựng thẳng, ngay cả lông cũng xù lên, giống như bị chọc giận, trực tiếp nhào về phía mập mạp.


- Việc này…Việc này…


Trong tay mập mạp xuất hiện một gương bát quái, ngăn ở trước người mình, thế nhưng Cát Tường chỉ vung một móng vuốt lên, chiếc gương bát quái kia đã vỡ vụn.


Trên gương mặt của mập mạp xuất hiện một dấu móng vuốt mèo, máu tươi chảy ra, nhìn rất thê thảm.


- Ha ha ha…


Tiểu gia hỏa dừng khóc, nở nụ cười.


- Con bà nó, Đại Bạch, cậu không quản thú cưng của mình à!


Mập mạp không biết làm gì bây giờ, cẩn thận sờ lên mặt mình.


- Ở trong thế giới chuyện xưa, chính anh đã lén bế thằng bé đi một lần để hoàn thành nhiệm vụ của mình, một cái tát này của Cát Tường xem như là thanh toán xong.


Tô Bạch nói.


Ở trong thế giới chuyện xưa Cương Thi tiên sinh, cuối cùng mập mạp hố mọi người một trận, lén lút giao tiểu gia hỏa ra, hoàn thành nhiệm vụ của mình, tạo thành một số khó khăn trắc trở.


Mập mạp cũng biết mình đuối lý:


- Được rồi được rồi, xóa bỏ thì xóa bỏ, đây chẳng phải là do trước kia chúng ta còn chưa quen biết à, hiện tại trải qua nhiều chuyện như thế, lại bảo tôi đi trộm con cậu để đổi lấy lợi ích gì, cho dù có đánh chết tôi cũng không làm, về cơ bản, chút phòng tuyến cuối cùng đó, bàn gia đây vẫn phải có, con mẹ nó, khi đấy làm sao tôi đoán được cậu thật sự có thể đưa đứa nhỏ này từ bên trong thế giới chuyện xưa ra, xem như con mình để nuôi dưỡng.


- Nhanh nhanh nhanh, đưa điện thoại di động của cậu cho tôi, tôi muốn nhìn nửa gương mặt anh tuấn này của mình xem, thật đúng là mặt mày hốc hác rồi.


- Điện thoại của anh đâu?


- Điện thoại tôi sắp hết pin rồi.


Tô Bạch đưa điện thoại của mình cho mập mạp, mập mạp nhận lấy, sau đó dùng camera trước tự chụp ảnh cho mình, sau đó thở dài lui ra ngoài, thế mà ấn vào danh sách wechat của Tô Bạch.


- Này, đấy là riêng tư.


Tô Bạch nhắc nhở.


- Cậu lại chưa kết hôn, cuống cuồng cái gì, hắc hắc, cậu có cả wechat của Lệ Chi à.


- Anh không có sao?


- Không thêm vào được, trước kia lúc tôi giúp cô ta làm chân chạy vặt, đều là cô ta trực tiếp thông qua nick “Kongbu66”để gửi tin nhắn cho tôi, trong lòng tôi thật đúng là không thăng bằng, đáng tiếc hiện tại không có tin tức gì về cô ta, tôi cảm thấy trước đó vuốt mông ngựa đều uổng công, người này nói biến mất là biến mất đoán chừng không về được.


Mập mạp vừa nói vừa nhàm chán ấn vào khung chat với Lệ Chi, gửi một icon bỉ ổi Cô đến đánh tôi đi”.


- Á!


Mập mạp bỗng nhiên bị dọa sợ, nhảy dựng lên hét to, sau đó giống như nhìn thấy quỷ, ném điện thoại của Tô Bạch đi.


- Sao thế?


Tô Bạch hơi nghi hoặc một chút, nhặt điện thoại lên.


Ở trong khung wechat kia.


Lệ Chi trả lời bằng một icon mỉm cười.


Cô ta,


Trở về rồi sao?


Chương 550

Bình Luận (0)
Comment