Chương 551
Lệ Chi Trở Về
Mặc dù là thành phố nội địa, nhưng khí hậu của Thành Đô cũng có bốn mùa rõ ràng, khi bắt đầu vào mùa đông giá rét, nhiệt độ không khí thay đổi một cách rõ ràng khiến cho người ta có chút trở tay không kịp, giống như trước đó mấy ngày, người ta chỉ cần mặc một chiếc áo dài tay đơn giản, lúc ngủ thì đắp một chiếc chăn mỏng, thế nhưng mấy ngày sau đó đã chuyển sang mặc áo khoác dày, lúc ngủ cũng cần đắp mấy chiếc chăn bông.
Lúc này ở tiểu khu Vũ Hầu thuộc huyện Hồng Bài của Thành Đô, mấy cửa hàng bán đồ xiên nướng còn chưa mở cửa, cho dù mở cửa cũng rất vắng vẻ, việc làm ăn buôn bán của những cửa hàng này, chân chính bắt đầu vào buổi tối. Hiện tại ngoài đường cũng không có quá nhiều người, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài người đi bộ, khép chặt quần áo trên người, bước đi vội vàng. Nếu như không phải có việc cần thiết, chẳng ai muốn đi bộ ra ngoài vào thời tiết này cả.
Trước cổng chính của tiểu khu Vũ Hầu, một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác lông chồn đứng đó, trên quần áo thể hiện ra một sự sa hoa lộng lẫy, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra bộ quần áo này rất quý giá, đồng thời làn da của cô gái này trắng nõn như tuyết, cả người đứng đó mang đến cho người ta một loại cảm giác không cách nào dám khinh nhờn, sự xuất hiện của cô ta, không thể nghi ngờ chính là điểm thêm màu sắc cho một con đường gần như không có sức sống gì, băng thanh ngọc khiết lại không thể mạo phạm.
Cô gái cầm điện thoại di động trong tay, đứng ở cổng ra vào, chờ xe taxi đến, dường như những cơn gió lạnh đều đi đường vòng qua cô ta, bởi vì không nhìn ra được một sợi tóc đen nào của cô ta tán loạn, cũng không nhìn thấy những sợi lông chồn trên áo khoác của cô ta đong đưa, cô ta đứng đó, tự thành phong cảnh.
Xe taxi nhanh chóng đến, cô gái lên xe.
Chiếc xe taxi này rất mới, mới đến mức không tưởng tượng nổi, giống như vừa mới lấy từ nhà máy sản xuất ra vậy, hiện tại thị trường xe taxi truyền thống đang bị ảnh hưởng nhiều bởi việc đặt xe trực tuyến, hầu hết ở các thành phố lớn, thị trường taxi truyền thống càng ngày càng ảm đạm, hiếm khi nhìn thấy một chiếc xe mới, ngăn nắp như vậy.
Hơn nữa, tài xế cũng không đơn giản, người này mặc một bộ trang phục cao bồi, ủng da, tóc chải chuốt rất tỉ mỉ, đeo khuyên tai, làn da bảo dưỡng khá tốt, trong lúc giơ tay nhấc chân, một cách tự nhiên mang theo quyến rũ, chỉ đáng tiếc, tài xế lại là một người đàn ông.
- Chán ghét, chị trở về lại không nói sớm với em một câu, người ta còn chưa cẩn thận trang điểm xong đã phải chạy đến đón chị, xấu hổ chết đi được.
- Hải thiếu gia, chị mới rời khỏi đây chưa đến nửa năm, em đã cắt thứ phiền não ở dưới rồi à?
Cô gái mang theo một nụ cười giễu cợt, nói, hiển nhiên, quan hệ giữa cô ta và người tài xế này khá tốt, hai người có thể đùa nhau như thế.
- Cắt thứ kia rồi, làm sao em còn có thể nổi bật trong đám chị em?
Hải thiếu gia này, chính là người mà Tô Bạch đã gặp trong lần làm nhiệm vụ thực tập thứ hai. Khi đó hai tay của anh ta múa may, những con đom đóm xuất hiện một cách quỷ dị, bay tán loạn, mang theo hiệu quả huyễn thuật rất lớn, chẳng qua thực lực của anh ta không quá mạnh, nếu không, ở trong thế giới chuyện xưa về người giấy, đến sau cùng, anh ta sẽ không trở nên bị động như vậy, còn bị Tô Bạch hái được quả đào lớn nhất, thế nhưng anh ta thế mà có quan hệ với Lệ Chi, hơn nữa mối quan hệ này thân thiết đủ để cho mập mạp ghen ghét không thôi.
Hải thiếu gia lái xe đến Thảo Đường Đỗ Phủ (Nhà cỏ của Đỗ Phủ), đây là nơi để uống trà và thư giãn, rất yên tĩnh.
Xuống xe, đứng ở bên cạnh một chiếc cầu đá, tay của Lệ Chi khẽ vỗ lên lan can, từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở Thành Đô, đối với khu vực ở Thành Đô, cô ta đương nhiên là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Hải thiếu gia tựa người vào xe, cứ như thế nhìn Lệ Chi, không biết vì sao, anh ta bỗng nhiên cảm giác được có chút thương cảm, vô thức đưa tay lên dụi mắt, trong lòng chỉ có thể thầm trách, hôm nay gió bụi thật lớn.
- Mai Mai, em đã bao giờ trách chị về việc từ khi em đi vào trong thế giới chuyện xưa đến bây giờ, chị chưa cho em bất kỳ một sự trợ giúp nào?
Ngón tay thon dài, trắng nõn của Lệ Chi nhẹ nhàng lướt qua lan can, người dựa vào lan can, trong tư thái thể hiện ra một sự lười biếng, ánh mắt quyến rũ lại giống như mang theo lưu luyến và nỗi buồn.
Mai Mai là nhũ danh của Hải thiếu gia, từ nhỏ, người đàn ông này đã theo Lệ Chi lớn lên ở cô nhi viện, ngay từ lúc còn bé, quan hệ giữa hai người đã khá tốt, đối với anh ta mà nói, Lệ Chi giống như một người chị cả vậy, trên thực tế, từ sau khi cha mẹ Tô Bạch qua đời. Tô Bạch với tính cách đạm mạc đã trực tiếp cắt đứt tất cả các chương trình viện trợ. Tất cả các cô nhi viện, trường tiểu học hy vọng…. Được nhận tài trợ từ tập đoàn trước kia đều bị ngừng cung cấp tài chính. Thời điểm đó, Tô Bạch cảm thấy, cha mẹ hắn thường xuyên làm nhiều việc tốt như thế, lại không được hồi báo tốt gì, thứ đồ chơi này tiếp tục thì có ý nghĩa gì chứ?
Sau khi cô nhi viện đóng cửa, Hải thiếu gia cùng với mấy đứa trẻ khác đều dựa vào một mình Lệ Chi, khi đó Lệ Chi vừa mới tốt nghiệp trung học đã lập tức bắt đầu đi làm, dẫn theo mấy người “em trai em gái” này cùng nhau sinh hoạt, cho nên có thể nói, Hải thiếu gia thật đúng là theo Lệ Chi sống nương tựa vào nhau.
Hải thiếu gia cười nói: - Chị, không có chị, em cũng không sống được đến ngày hôm nay, ít nhất hiện tại em sống cũng rất ra dáng, không phải sao?
Hải thiếu gia nói rất chân thành: - Em còn nhớ rõ đêm hôm đó, em tái phát bệnh cũ, là chị canh giữ ở bên giường bệnh, vẫn luôn chăm sóc cho em, là người thì phải biết cảm ơn, loại chuyện thăng mễ ân đấu mễ cừu này, em không làm được.
Lệ Chi xoay người, nhìn vào dòng suối nhỏ chảy róc rách ở bên dưới, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng:
- Thật ra lần đó khi em phát bệnh, chị đã là một thính giả rồi.
Hải thiếu gia có chút ngoài ý muốn: - Vậy…Vậy rốt cuộc làm sao em sống sót được.
Bỗng nhiên, Hải thiếu gia cảm thấy mấy năm trước mình có thể sống sót được cũng không phải là công lao của bác sĩ.
- Chị dùng năng lực của thính giả, giúp em kéo dài tính mạng, vượt qua của ải khó khăn.
Lệ Chi thành thật nói:
- Khi đó chỉ cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất hưng phấn, bởi vì cuối cùng chị cũng phát hiện ra được, thì ra năng lực của mình có thể thật sự giúp ích được cho các em trai em gái, khi đó chị cảm thấy, tất cả những đau khổ, tra tấn mà mình phải chịu đựng ở trong thế giới chuyện xưa đều đáng giá.
- Nhưng sau đó, khi chị phát hiện ra em thế mà cũng trở thành thính giả của Phát Thanh Khủng Bố, chị bỗng nhiên hiểu rõ, tất cả mọi chuyện đều là tội nghiệt do chị tạo ra, lúc cấp bậc của chị càng ngày càng cao, chị lại càng cảm nhận được rõ ràng điều này. Chị càng can thiệp nhiều vào việc của em thì bên phía Phát Thanh Khủng Bố sẽ càng gia tăng độ khó lên người em, chị bỏ mặc để em tự do đi tiếp, dựa vào tư chất và tính cách của em, hy vọng sống sót là rất lớn, nếu như chị “vô tư” giúp đỡ em, cái chết sẽ chỉ đến với em nhanh hơn, cho nên em đừng trách chị bỏ mặc em.
[1] Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇 ) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.