Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 552 - Chương 552 Hai Khả Năng

Chương 552

Hai Khả Năng


“Chị đừng nói như thế, đứa em trai này không ngu như vậy, chúng ta cũng đâu phải đang diễn phim truyền hình, đi thôi, đi vào trong gọi một bình trà và đĩa trái cây, quý trọng thời gian này đi.”


Người Thành Đô thích uống trà, khắp trên đường phố Thành Đô đều có rất nhiều những quán trà lớn nhỏ, một bàn, một bình trà, xem như là một loại thể hiện cuộc sống nhàn nhã ở Thành Đô.


Sau khi ngồi vào chỗ, Hải thiếu gia vô thức lấy thuốc lá ra, nhưng nhìn thấy Lệ Chi ngồi ở trước mặt, sau cùng vẫn không dám lấy thuốc ra hút, dạ dày anh ta không tốt. Trước kia cũng thường xuyên phát bệnh, mấy thứ như rượu và thuốc lá, anh ta không thể đụng vào, trừ khi là chán sống, chỉ là sau này, khi tiến vào thế giới chuyện xưa, thể chất được cải thiện, lúc này cho dù dạ dày có kém đến đâu đều hồi phục, trước kia không thể uống rượu, hút thuốc thì hiện tại muốn làm gì cũng được, đây xem như là một loại đền bù tổn thất tinh thần với chính mình.


Về phần phương diện tính hướng thì trời sinh như thế, từ nhỏ anh ta chỉ nguyện ý cùng nhau chơi đùa với nữ sinh, cũng chẳng trách được người khác, đương nhiên, hiện tại xã hội càng lúc càng cởi mở, địa vị của đồng tính luyến ái cũng cao hơn trước kia.


Trong lúc chờ trà được mang lên, Lệ Chi cầm lấy một quả cam, nói:


- Làm sao em biết chị sẽ không ở lại đó thời gian quá dài?


- Cảm giác được.


Hải thiếu gia hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc bi thương của chính mình: - Chị à, thật ra chị chưa thật sự trở về đúng không?


Người ở trước mặt anh ta, anh ta lại nói đối phương chưa thật sự trở về, điều này đối với một người bình thường chính là một việc khó mà tin nổi. Thế nhưng ở chỗ này, vào thời điểm này lại có vẻ rất bình thường.


Đương nhiên cũng lộ ra rất trầm trọng.


Lệ Chi gật đầu: - Đúng thế, tạm thời chị còn chưa về được.


Trong lời nói này ẩn chứa hàm ý, tạm thời còn chưa về được, không nói gì đến thời gian về, cũng ẩn giấu đi… Khả năng không về được.


- Trước đó ở khu vực Thiểm Tây xuất hiện một dị loại, giết chết hết tất cả thính giả cao cấp trong khu vực Thiểm Tây.


Hải thiếu gia vừa nói, vừa nhận lấy trà từ trong tay ông chủ, bắt đầu rót trà cho Lệ Chi: - Có phải người này cũng từ nơi đó trở về?


- Trước khi anh ta trở về, anh ta đã gần như điên rồi, hơn nữa, anh ta là trốn về.


Lệ Chi mím môi: - Thật ra những chuyện này không nên nói với em, xem như là phạm vào kiêng kỵ rồi.


- Không sao cả, rận nhiều thì không sợ cắn.


Hải thiếu gia nhìn rất thoáng.


(Rận nhiều thì không sợ cắn: Bị rận cắn thì rất ngứa ngáy, nhưng thường xuyên bị cắn thì hình thành thói quen, không ngứa nữa.)


Lệ Chi uống một ngụm trà, hơi nhíu mày: - Ông chủ này càng ngày càng làm chuyện lừa bịp rồi.


- Đúng thế, cho nên hiện tại việc kinh doanh của nơi này càng lúc càng không tốt.


Hải thiếu gia phụ họa.


Lúc này, điện thoại di động của Lệ Chi vang lên, cô ta cầm lên xem, khóe miệng phác họa ra một độ cong rất nhỏ, sau đó đặt di động lên trên bàn trà, Hải thiếu gia cũng nhìn thấy nội dung trên màn hình di động, hơi nghi hoặc một chút.


- Làm sao anh ta lại biết chị đã trở về? Hơn nữa, Tô Bạch này, ha ha ha, hình như em đã gặp được trong một thế giới chuyện xưa, khi đó anh ta mới chỉ là một người thực tập mà thôi, trong thế giới chuyện xưa đó, lợi ích lớn nhất còn bị anh ta cầm mất.


- Em bắt đầu sớm hơn anh ta, nhưng em của hiện tại, đoán chừng đã không phải là đối thủ của anh ta.


Lệ Chi nhắn lại một icon cười.


- Thật ra, sở dĩ lần này chị xuất hiện ở đây là bởi vì ở chỗ đó, chị phát hiện ra một sự việc.


- Chuyện gì?


- Em còn nhớ vợ chồng viện trưởng của cô nhi viện khi em còn nhỏ không?


- Nhớ rõ, hai người đó rất tốt.


- Đúng thế, lúc đầu vốn dĩ chị cho rằng bọn họ đã sớm đi đến chỗ đó, thế nhưng ở nơi đó, chị không tìm được dấu vết bọn họ đã từng đến, con của bọn họ cũng chính là Tô Bạch.


- Thật ra Tô Bạch và em không khác nhau là mấy, anh ta chịu ảnh hưởng của cha mẹ mình, em thì chịu ảnh hưởng của chị, cùng nghe đài Phát Thanh Khủng Bố.


- Chị tìm bọn họ làm gì?


Ánh mắt của Lệ Chi bỗng nhiên có chút do dự, ngón tay thon dài chạm vào cốc trà, nhìn thấy nước bên trong cốc trà khẽ dao động.


- Nếu như bọn họ không đi đến chỗ kia, điều đó có nghĩa là hai loại khả năng.


- Một là bọn họ đã thật sự chết đi.


- Hai là, bọn họ đã thật sự tìm được biện pháp để che giấu đi thân phận chân chính của mình khỏi Phát Thanh Khủng Bố, tiếp tục sống trong thế giới hiện thực.


- Vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện trên wechat à?


Tô Bạch bưng hai đĩa cơm rang trứng đến, đặt ở trên bàn uống nước.


Trước đó không lâu, tiểu gia hỏa mới ăn kem và uống sữa, lúc này cậu nhóc không đói, đang cùng với Cát Tường chơi đùa trên thảm, cho nên Tô Bạch chỉ làm phần cơm của mình và mập mạp.


Mập mạp lắc đầu: - Không, dù sao cũng là dùng wechat của cậu để nhắn tin, cho dù người phụ nữ kia có giỏi đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không tin cô ta nhìn thấy được người vừa mới cầm điện thoại di động là ai.


Lúc nói những lời này, mập mạp có dáng vẻ không đủ tự tin.


Bưng đĩa thức ăn lên, mập mạp ngửi một cái, khen ngợi: - Nói thật lòng, tay nghề bếp núc của cậu cũng ổn đấy, không nói đến việc có ngon hay không, những trang trí và cơm trong đĩa đều rất tinh xảo, khiến cho tôi cảm thấy giống như đang ăn ở một nhà hàng cao cấp vậy, cậu ấm cô chiêu thật đúng là không giống người bình thường, loại chú ý đến phẩm chất của cuộc sống như thế này, tôi thật đúng là được yêu thương mà lo sợ.


- Ăn cơm cũng không chặn nổi cái miệng này của anh.


Tô Bạch ngồi xuống, cầm thìa lên, bắt đầu ăn từng thìa từng thìa một, trong TV đang phát tin tức buổi chiều.


- Tôi nói này, cô ta đã trở về, hẳn là ở bên Thành Đô nhỉ, cậu có trở về Thành Đô thăm cô ta một chút không?


Mập mạp vừa ăn vừa hỏi Tô Bạch.


- Sao thế, anh muốn về à?


Tô Bạch hỏi ngược lại.


Mập mạp lắc đầu:


- Bỏ đi, vừa rồi tôi có dựa vào nick wechat của cô ta trên điện thoại di động của cậu để gửi lời mời kết bạn cho cô ta không dưới 10 lần, kết quả đến bây giờ còn chưa được chấp nhận, cô ta không ở đó thì thôi, rõ ràng cô ta còn trả lời tin nhắn của cậu, điều này đã nói rõ, ở trong mắt người ta, tôi chẳng đáng là gì cả, không cần thiết phải ngàn dặm xa xôi trở về Thành Đô để lấy lòng người ta.


- Cũng đúng.


Tô Bạch phụ họa.


- Nhưng người ta đã trả lời tin nhắn của cậu, cậu thật sự không quay về nhìn xem tình hình thế nào à?


- Không về, nếu như có chuyện, cô ta sẽ nói với tôi, nếu không nói gì thì là ổn rồi.


Ngược lại, vấn đề này, Tô Bạch nhìn rất thoáng, Lệ Chi đã nói từ trước, cô ta sẽ không cho Tô Bạch bất kỳ một sự trợ giúp nào, hơn nữa Tô Bạch vừa mới kết thúc một thế giới chuyện xưa, hắn muốn được buông lỏng một chút, sống yên tĩnh một thời gian, không muốn vì chuyện nịnh bợ này mà bay qua bay lại giày vò chính mình.


- Được rồi.


Tuy mập mạp có chút cảm thấy Tô Bạch thân ở trong phúc lại không biết hưởng, nhưng nếu như người ta đã đưa ra lựa chọn, hơn nữa cũng không liên quan đến việc mình làm, cho nên mập mạp không định nói thêm gì nữa, thế nhưng khi mập mạp vừa bưng đĩa cơm lên ăn tiếp, bỗng nhiên anh ta nhìn thấy màn hình điện thoại di động của mình sáng lên.


Click vào.


Là tin nhắn trên wechat.


Chương 552

Bình Luận (0)
Comment