Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 553 - Chương 553 Không Thể Nói Lý Do

Chương 553

Không Thể Nói Lý Do


Là Lệ Chi thông qua nick wechat Kongbu66 để gửi tin nhắn cho mập mạp.


“Ba ngày sau, Lão Long Đầu Tần Hoàng Đảo.”


Bụp bụp bụp!


Sau khi mập mạp nhìn thấy tin nhắn thì lập tức nghẹn họng, vội vàng vỗ mạnh vào ngực mình mấy cái, cầm một lon coca ở bên cạnh lên uống, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.


- Đại Bạch, chúng ta có chuyện để làm rồi, cậu đọc đi, Tần Hoàng Đảo, nhưng Lão Long Đầu là nơi nào?


Tô Bạch nhìn thoáng qua điện thoại di động của mập mạp, nói:


- Là nơi một đoạn tường thành của Vạn Lý Trường Thành vươn ra biển, Lão Long Đầu nằm ở điểm cực đông của Vạn Lý Trường Thành, hiện tại cũng được xem như là một thắng cảnh, nếu như anh chưa nghe nói đến Lão Long Đầu, thì cũng phải nghe đến Sơn Hải Quan chứ.


- Vậy đến đó làm gì? Biển? Phải ra biển sao?


Mập mạp lẩm bẩm.


Ra biển?


Nghe thấy hai chữ này, lông mày của Tô Bạch bỗng nhiên nhíu lại, hắn lập tức nghĩ đến những lời Lâm Chu đã nói trước đó, trực giác nói cho Tô Bạch biết, giữa hai việc này, nhất định có mối liên hệ gì đó.


- Anh đi không?


Tô Bạch hỏi.


Mập mạp bỗng nhiên nghiêng người ôm lấy bả vai của Tô Bạch: - Đại Bạch, chúng ta cùng đi chứ?


- Anh đi đi, tôi không đi.


Tô Bạch không chút nào do dự từ chối.


- Vì sao chứ? Ngay cả kẻ mù cũng nhìn ra được, hẳn là cô ta đã biết tôi ở ngay bên cạnh cậu rồi.


Thật ra chuyện này không có gì gọi là thần không biết quỷ không hay, rất dễ dàng có thể suy luận ra được, dù sao Tô Bạch vừa mới trả lời tin nhắn của Tô Bạch thì ở bên này, mập mạp đã không ngừng kết bạn với Lệ Chi trên wechat.


- Không đi.


Tô Bạch vẫn kiên quyết từ chối.


- Không đúng, Đại Bạch, cậu có chuyện gì giấu diếm tôi, có thuận tiện nói ra không? Cậu nói lý do ra, tôi cũng không đi.


Tô Bạch có chút ngoài ý muốn nhìn mập mạp, ánh mắt này của hắn có chút giống như chó thế mà không ăn phân (Câu gốc là chó nào chó chẳng ăn phân!)


Mập mạp bị ánh mắt này làm cho không chịu đựng nổi, lập tức nói:


- Tôi đã từng không ít lần giúp Lệ Chi làm chân chạy vặt, nhưng thật ra tôi cũng không có lấy được bao nhiêu chỗ tốt, bình thường Lệ Chi rất keo kiệt, cậu làm cho cô ta bao nhiêu việc, cô ta sẽ trả cho cậu bấy nhiêu thù lao, chưa từng có việc một ngày nào đó tâm trạng của cô ta tốt, cho thêm cậu chút gì đó. Thật ra, đối với những người ở cấp độ như cô ta mà nói, cho dù là những thứ đồ bỏ đi của cô ta, đối với chúng ta mà nói cũng có tác dụng rất lớn, giống như những thính giả cấp thấp đang nhìn chúng ta bây giờ.


- Có lẽ cô ta muốn tốt cho anh.


Tô Bạch suy đoán.


- Lợi ích mà cô ta đưa đến không bằng được mối quan hệ lợi ích giữa tôi và cậu, tôi còn giày vò không công làm gì, chẳng bằng ngủ thêm một lúc, tận hưởng cảm giác an ổn.


Mập mạp chủ động rót cho Tô Bạch một cốc nước uống, thúc giục: - Nhanh nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?


Tô Bạch bưng cốc nước lên uống một ngụm, kể lại chuyện của Lâm Chu cho mập mạp nghe một lần, không giấu diếm gì.


Mập mạp nghe xong, nhìn thoáng qua Tô Bạch, sau đó im lặng, không nói gì, tiếp tục bưng đĩa cơm rang trứng của mình lên ăn, không phát biểu ý kiến gì, chỉ là không ngừng ăn cơm.


Tô Bạch ăn mấy miếng đã cảm thấy no bụng, thật ra đĩa cơm của hắn chỉ bằng ¼ của mập mạp, chính là quan tâm đến sức ăn lớn của mập mạp.


- Phù… Bụng tôi no căng rồi, hương vị khá ngon.


Mập mạp đặt đĩa lên trên bàn uống nước, rất thỏa mãn vỗ bụng mình, sau đó đứng dậy đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt.


Lúc này tiểu gia hỏa cũng đã chơi mệt mỏi, nằm trên mặt thảm ngủ thiếp đi. Tô Bạch nhẹ nhàng bế cậu nhóc, đưa cậu bé đến một căn phòng ngủ ở trên lầu, căn phòng ngủ này chính là nơi mà sau này Tô Bạch dự định ở.


Cát Tường cũng đi theo, nằm rạp xuống bên cạnh tiểu gia hỏa.


Tô Bạch đi ra ngoài phòng ngủ, dự định đi tắm, đúng lúc gặp mập mạp từ trong nhà vệ sinh đi ra, mập mạp giống như hơi do dự, nhưng vẫn vỗ bả vai Tô Bạch.


- Tôi nói này, thật ra nguyên nhân cậu không muốn cùng đám người Lâm Chu ra biển, không chỉ là như những gì cậu đã nói đúng không? Vẫn còn có nguyên nhân cậu không thể nói ra được.


Tô Bạch không nói chuyện, chỉ yên lặng đứng đó.


- Việc cậu tán hết gia sản, trước kia tôi không hiểu, hiện tại tôi bỗng nhiên có chút hiểu ra, lựa chọn này của cậu, không sai.


Mập mạp cười, đi về phía phòng ngủ của mình, trước khi đi, anh ta dừng lại một chút: - Cậu không đi, tôi cũng không đi, nhân tình này, tôi cũng không cần cậu phải nợ, lấy chuyện này để cậu nợ nhân tình, cũng quá hạ thấp phòng tuyến cuối cùng của bàn gia tôi, được rồi, ngủ ngon.


- Ngủ ngon.


Tô Bạch xoay người nhìn thấy mập mạp đã đóng cửa lại, Tô Bạch lại nhỏ giọng nói một câu: - Ngủ ngon.


- Anh ta sẽ đi chứ?


Hải thiếu gia đang tỉ mỉ sơn móng tay cho mình, anh ta rất yêu quý móng tay của mình, không, nói một cách chính xác hơn, đối với mỗi một bộ phận trên cơ thể mình, anh ta đều yêu quý.


- Anh ta sẽ không đi.


Lệ Chi bình tĩnh trả lời:


- Cho nên chị không trực tiếp gửi tin nhắn cho anh ta, mà chính là nhắn tin cho Trương Bát Nhất, lúc này, chắc hẳn Trương Bát Nhất đang ở cùng một chỗ với anh ta.


Hải thiếu gia có chút ngoài ý muốn nói:


- Vì sao? Chẳng lẽ anh ta không thể mặt chị?


- Chị thì tính là gì chứ?


Lệ Chi hỏi ngược lại.


- Là truyền kỳ.


Hải thiếu gia không chút do dự trả lời:


- Chị à, ở trong lòng thính giả của thế hệ này, chị chính là truyền kỳ đấy.


Lệ Chi mỉm cười, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Hải thiếu gia.


Hải thiếu gia dừng động tác trên tay lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.


- Mai Mai, chị rất nghiêm túc một lần nữa nhắc lại cho em, ở trong vòng tròn thính giả, vĩnh viễn đừng bao giờ tin những tình cảm và tình nghĩa hư vô đó, cho dù là thân phận cao hay thấp, quan hệ giữa những thính giả, căn bản chỉ có một quy tắc đó chính là lợi ích.


- Đạo lý này, chị tin rằng em nhất định sẽ hiểu, nhưng chính bởi vì em hiểu, cho nên có những lúc em sẽ lơ là bất cẩn, có vẻ hiểu nhưng lại là không hiểu.


Hải thiếu gia gật đầu: - Chị, em đã biết rồi.


Ngay sau đó, Hải thiếu gia giống như ý thức được điều gì, hỏi:


- Chị, ý của chị là nói, lần này chị muốn hố anh ta?


- Sao thế, không được à?


- Không phải, nhưng vợ chồng viện trưởng có ân với chúng ta, tuy sau đó Tô Bạch cắt đứt viện trợ, khiến cho cô nhi viện phải đóng cửa, thế nhưng em cảm thấy chúng ta thật sự không thể làm loại người thăng mễ ân đấu mễ cừu.


Dường như Hải thiếu gia rất sợ hãi Lệ Chi sẽ đột nhiên tức giận, cho nên lúc nói ra những lời này, anh ta thể hiện cẩn thận từng li từng tí.


Bị người em trai thân thiết nói như thế, trên mặt Lệ Chi hiện lên sự cô đơn, cô ta gõ tay lên mặt bàn.


- Tiếp theo nên làm như thế này, chắc hẳn em phải biết, cứ dựa theo những gì chị nói trước đó mà làm.


- Loại chuyện báo ân này, trước kia chị cảm thấy nó là chuyện đương nhiên, nhưng hiện tại, chị cảm thấy nó là một loại xa xỉ.


- Bởi vì em căn bản không trải qua, không biết được rốt cuộc chỗ kia có bao nhiêu đáng sợ đâu.


- Em xem như là giúp đỡ chị đi, được chứ?


Chương 553

Bình Luận (0)
Comment