Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 554 - Chương 554 Lại Là Bức Tranh

Chương 554

Lại Là Bức Tranh


Trong nháy mắt, ánh mắt của Hải thiếu gia thoáng qua giãy dụa, ngay sau đó, anh ta cầm cốc trà lên, một hơi uống sạch, cười nói với Lệ Chi.


- Chị à, chị nói những lời khách sáo đó làm gì, cho dù người khác có như thế nào, cho dù là chuyện gì, chị vẫn là chị của em, em hứa với chị, em sẽ làm theo những gì chị phân phó, sau đấy dựa theo phương pháp chị đưa cho, thông báo kết quả cho chị.


- Làm khó cho em rồi.


Lệ Chi đứng lên, đưa tay muốn sờ lên đầu Hải thiếu gia, giống như lúc còn bé, hai người bọn họ còn ở cô nhi viện. Khi đấy, bởi vì bản thân Hải thiếu gia thích đem mình nhìn như con gái, cho nên luôn bị các bé trai khác chế giễu, mỗi lần Lệ Chi đều dùng cách đó để an ủi anh ta.


Thế nhưng, tay của Lệ Chi còn chưa có đụng vào trán Hải thiếu gia, tay của cô ta đã bắt đầu tiêu tán, giống như bồ công anh bắt đầu tiêu tán, bắt đầu tùy gió tan biến, từng chút, từng chút một.


Cuối cùng hóa thành hoa rụng rực rỡ, Hải thiếu gia chỉ cảm thấy một hương thơm mát thổi qua mặt mình, anh ta nhắm mắt lại, lại từ từ mở mắt ra.


Đúng thế, thật ra cô ta căn bản chưa có trở về.


Một đêm này trôi qua rất yên tĩnh, cũng không biết là do tâm lý hay thật sự tĩnh mịch gây nên, tóm lại, người ở chỗ này có thể cảm nhận được một loại cảm giác vắng lặng.


Buổi sáng, vừa mới qua 5 giờ, Tô Bạch tự nhiên thức dậy, ở bên cạnh hắn, tiểu gia hỏa vẫn còn ở bên mút ngón tay cái của mình, mơ màng ngủ say.


Mỗi lần thức dậy nhìn thấy cậu nhóc, trong lòng Tô Bạch sẽ được một loại cảm giác mềm mại lấp đầy, nhưng cùng lúc đó, trong lòng hắn mơ hồ có một loại cảm giác áy náy, bản thân hắn là cô nhi, cho nên Tô Bạch hiểu rõ cô nhi là loại cảm giác gì. Hiện tại tiểu gia hỏa sống cùng với hắn, nói không chừng có một ngày nào đấy, cậu nhóc sẽ trở thành cô nhi, bởi vì Tô Bạch biết rõ, đừng nhìn cuộc sống hiện tại của hắn trôi qua không chút gợn sóng, mấy lần ở trong thế giới chuyện xưa nguy hiểm, chính mình đều sống sót đến cuối cùng, thế nhưng thường đi ở bờ sông, nào đó đạo lý không ướt giày, Tô Bạch vẫn luôn hiểu đạo lý này, không ai có thể đảm bảo mỗi lần mình đều có thể may mắn sống sót được.


Ánh mắt Tô Bạch rời đi, hắn phát hiện Cát Tường cũng không nằm ở trên giường, điều này khiến cho Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, bình thường đối với tiểu gia hỏa, Cát Tường chính là một tấc cũng không rời, chỉ có lúc hắn chơi đùa cùng tiểu gia hỏa, Cát Tường mới tìm thời gian rảnh đi ra ngoài phơi nắng. Bình thường lúc ngủ, Cát Tường đều sẽ nằm bên trái tiểu gia hỏa, buổi tối cậu nhóc sẽ đá chăn đi, Cát Tường sẽ giúp tiểu gia hỏa dịch lại góc chăn.


Nhẹ nhàng đứng dậy, Tô Bạch rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng vệ sinh, vốc nước lạnh lên mặt mình, để cho mình cảm nhận được một loại cảm giác tỉnh táo.


Chuyện xảy ra trong mấy ngày này, tuy không phải quá khó để giải quyết, cùng không quá ngột ngạt, thế nhưng trong lòng Tô Bạch luôn có đủ loại suy nghĩ và cảm xúc đang không ngừng va chạm và ấp ủ, tóm lại, tuy nhìn bề ngoài rất bình tĩnh, thế nhưng Tô Bạch thật sự không cảm nhận được chân chính bình tĩnh ở nơi nào.


Cầm khăn lau mặt, Tô Bạch đi ra khỏi phòng vệ sinh, rẽ sang bên phải chính là phòng khách, bên trái chính là phòng ngủ của hắn và mập mạp.


5 giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, vẫn đen thùi lùi, nhưng hình như trong phòng khách vẫn đang có ánh sáng không ngừng lóe lên.


Là quên chưa tắt TV sao?


Tô Bạch đi về phía phòng khách, căn nhà lão Phương đã từng náo quỷ, điểm này Tô Bạch rất rõ ràng, nhưng lão Phương đã chết, đám quỷ nơi này cũng bị hai kẻ chuyên nghiệp bắt quỷ là hòa thượng và mập mạp dọn sạch, chắc hẳn không còn mấy thứ bẩn thỉu gì đó nữa mới đúng, đương nhiên, Tô Bạch sẽ không sợ hãi, đến mức độ như Tô Bạch bây giờ, mấy thứ bẩn thỉu bình thường rất khó làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của Tô Bạch.


Trên sofa trong phòng khách, một con mèo đen đang nằm nhoài ở chỗ này, trước mặt con mèo đen là một bức tranh đang được trải ra.


Nhìn thấy Cát Tường, Tô Bạch lắc đầu, con mèo chết tiệt này, sáng sớm, con mèo này không ngủ được lại chạy đến đây thưởng thức bức tranh. Đối với bức tranh này, hiện tại Tô Bạch có một loại thái độ kính nhi viễn chi (kính sợ tránh xa), lúc trước hòa thượng và Tiểu Lâm đã từng vì bức tranh này mà tranh đấu ở Tần Hoàng Đảo, sau đó lại nhìn thấy thái độ nóng lòng của Tiểu Lâm với bức tranh này, đồng thời bản thân Tô Bạch cũng tự mình trải qua sự thần kỳ của bức tranh. Từng việc, từng việc, thật ra đều ở mặt chính diện hoặc là từ một khía cạnh nào đó đều đã nói rõ bức tranh này trân quý và thần bí.


Thế nhưng ở trong mắt Tô Bạch, bức tranh này càng giống như chiếc hộp Pandora, nó khiến cho hắn lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được cảnh tượng Vampire cổ đại kia bị hỏa diễm của thượng đế phán quyết ở Vatican, cũng để cho hắn nhìn thấy được cảnh tượng liên quan đến tương lai của Huân Nhi, điều trước giúp cho hắn lĩnh ngộ được càng nhiều về năng lực và khí tức của Vampire, điều sau thì đem đến cho hắn rất nhiều phiền não và sầu lo.


Hiện tại vào lúc rạng sáng, con mèo này không nằm ngủ trên giường lại ở đây mân mê bức tranh đó, quả thật có một loại cảm giác quỷ dị, lại thêm đây còn là căn nhà từng nháo quỷ của lão Phương, càng giống như thêm một mồi lửa vào bầu không khí âm trầm này.


Cát Tường quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Bạch, trong bóng tối, đôi mắt mèo của nó giống như hai viên hổ phách, chấn nhiếp linh hồn.


Tô Bạch đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, cứ thế nhìn Cát Tường.


- Meo.


Cát Tường kêu lên một tiếng, giống như ra hiệu cho Tô Bạch đến đây.


Thế nhưng Tô Bạch lại lắc đầu.


Lúc này Tô Bạch từ chối Cát Tường, gần như giống với trước đó hắn từ chối Lệ Chi và Lâm Chu.


Đây là bản năng, vô thức từ chối.


Cát Tường nhảy xuống khỏi ghế sofa, giẫm lên mặt thảm, bức tranh kia tiếp tục tản ra màu xanh thăm thẳm.


- Meo.


Cát Tường lại kêu lên một tiếng, giống như đang thúc giục Tô Bạch.


Tô Bạch vẫn lắc đầu, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tô Bạch cảm nhận được loại cảm giác này, giống như vận mệnh chú định đều có số trời, chuyện bạn không muốn làm, thế nhưng rất nhiều người xung quanh bạn, rất nhiều chuyện đều đang không ngừng thúc giục bạn, càng không ngừng bức bách bạn, càng không ngừng thúc đẩy bạn đi làm, khiến bạn nhất định phải thuận theo loại thủy triều này, nếu không, bạn sẽ cảm nhận được một loại lực cản đến từ bốn phương tám hướng.


Trước đó lần đi Tây An, ngay từ đầu Tô Bạch cũng từ chối, theo bản năng, Tô Bạch cảm giác được chuyện này sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho mình, cho nên hắn không muốn lội vào vũng nước đục này. Thế nhưng ngay sau đấy, Sở Triệu muốn đi đến Tây An, Huân Nhi cũng phải đi đến nơi đó, tiếp đó, không biết lực lượng thần bí nào cho hắn linh dược khôi phục thương thế để hắn đến nơi đó, đến sau cùng, đợi khi bản thân hắn hoàn toàn không có tâm tư, một lòng kiên định không đi thì Phát Thanh Khủng Bố lại tuyên bố nhiệm vụ hiện thực rơi xuống trên đầu hắn.


Một đêm kia, Tô Bạch thật sự cảm nhận được một loại lực lượng như thủy triều không ngừng chen lấn, khiến cho hắn nhất định phải dựa theo sắp xếp, đi con đường đã được chỉ định.


Chương 554

Bình Luận (0)
Comment