Chương 555
Bức Tranh Báo Trước Hình Ảnh Kinh Dị
Mà sâu trong tính cách của Tô Bạch lại mang theo phản nghịch và tàn nhẫn, thật ra thứ mà hắn chán ghét nhất chính là loại cảm giác và cục diện này, thế nhưng lúc đối mặt với cục diện đó, cho dù bạn muốn điên cuồng đi lật bàn cũng không có cách nào, bởi vì bạn căn bản không tìm được cái bàn ở nơi nào.
Đối với người bình thường mà nói, cuộc sống giống như bị cưỡng hiếp, không phản kháng lại được, như vậy chẳng bằng nhắm hai mắt lại, từ từ hưởng thụ nó. Thế nhưng ở chỗ Tô Bạch, cho dù không phản kháng được, hắn cũng nhất định phải phản kháng một chút, nếu không phải thế, Tô Bạch sẽ không cam tâm, điều này có lẽ cũng là tính khí cố chấp nhất ở sâu trong nội tâm của Tô Bạch.
Thế nhưng, giống như cảm giác được Tô Bạch sẽ không đi đến xem nội dung trong bức tranh, cũng không biết là bức tranh này tự mình điều khiển, hay là bị Cát Tường thao túng, thế mà lại bay lơ lửng, chậm rãi lơ lửng giữa phòng khách.
Tô Bạch hơi nhíu mày, hiện tại hắn muốn đi về phòng ngủ, nhắm mắt làm ngơ, bởi vì hắn rõ ràng Cát Tường làm gì thì làm, cũng sẽ không gây chuyện ở trong phòng ngủ của tiểu gia hỏa, thế nhưng không biết vì lý do gì, Tô Bạch không đi, cũng không động.
Lúc này, Tô Bạch không thể không thừa nhận, thật ra bản thân hắn vẫn rất muốn biết một số chuyện, nhất là những chuyện kia còn có liên quan đến cha mẹ hắn.
Đây là một loại bản năng của con cái.
Bỗng nhiên, chiếc TV treo tường trong phòng khách sáng lên.
Ánh sáng màu xanh lục tương tự hiện lên trên màn hình TV, ánh mắt của Tô Bạch vô thức bị nó hấp dẫn, ngay sau đó, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra bốn phía xung quanh mình thoáng một cái đã biến thành một biển màu xanh lục.
Dường như bản thân hắn bỗng nhiên bị một phông nền xanh lục vây quanh, giống như là đang quay một bộ phim bom tấn theo kiểu hiệu ứng phông xanh lục.
Như mọi người đều biết, hiện tại còn rất nhiều bộ phim bom tấn vẫn được quay dưới dạng phông xanh lục như thế, các diễn viên làm ra những động tác trên phông xanh, sau đó thông qua phần hậu kỳ tạo ra những hiệu ứng hoa mỹ.
Tô Bạch nhìn khắp xung quanh, bối cảnh màu xanh lục dần dần biến mất, thay vào đó là một vệt xanh thăm thẳm và những gợn sóng.
Đây là đang ở trong nước,
Không,
Nói một cách chính xác,
Đây là trong biển.
Biển cả.
Ra biển.
Vẫn là việc báo trước tương lai sao?
Trong lòng Tô Bạch không khỏi buông lỏng, cho dù đến bây giờ, hắn vẫn kiên định với việc chính mình không tham dự vào trong chuyện này, nguyên nhân rất đơn giản, vết xe đổ vẫn còn đấy, huyết thi bị Phát Thanh Khủng Bố phát hiện và bị giết chết như thế nào, đến sau cùng, Phát Thanh Khủng Bố lại dùng cách nào để sắp xếp một kết cục “Trong tim có một ngôi mộ, mai táng vong nhân”, ở trong mắt Tô Bạch thể hiện ra càng nhiều là một loại ý tứ trào phúng và trêu tức.
Tô Bạch không muốn bởi vì bản thân mình tham dự vào trong đấy, từ đó dẫn đến cảnh tượng kia lại một lần nữa tái diễn, nói thật lòng, đối với cha mẹ của mình, Tô Bạch quả thật không có dư thừa bao nhiêu tình cảm, cũng không thật sự nguyện ý xông pha khói lửa để đi tìm bọn họ, hắn không phải là Trầm Hương, không có tình tiết khổ đại cừu thâm như vậy, thế nhưng Tô Bạch cũng không ngỗ nghịch đến mức không nghe lời, một hai phải tiễn đưa cha mẹ của mình một đoạn đường, điều đó thật sự không cần thiết.
Đây mới chính là nguyên nhân khiến Tô Bạch từ chối Lâm Chu, cũng từ chối Lệ Chi. Để người ta xem như vũ khí để sử dụng, dưới tình huống đủ lợi ích, không phải là không được, thế nhưng, bị người ta xem như là vũ khí để sử dụng, còn là đối với cha mẹ mình, cho dù tình cảm của Tô Bạch đối với cha mẹ mình có lạnh nhạt như thế nào, hắn cũng không làm được loại chuyện chó má này.
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt Tô Bạch.
Đây là một người phụ nữ, trên người cô ta mặc một chiếc quần bò màu xanh da trời, một mái tóc dài phiêu dật, cô ta chậm rãi chìm xuống phía dưới, có thể thấy được, cô ta không có ý thức, nhưng chắc hẳn cô ta vẫn còn sống.
Đây là một loại cảm giác, một loại cảm giác đến từ nội tâm Tô Bạch.
Trên thực tế, khi người phụ nữ này xuất hiện ở trong tầm mắt của Tô Bạch, nhịp tim của Tô Bạch bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đây là một loại dự cảm.
Đây là một loại kích động.
Một loại hơi thở cảm ứng thuần túy nhất cũng là nguyên thủy nhất của con người.
Một từ tượng trưng cho tình yêu vĩ đại nhất trên thế giới này, thiếu chút nữa đã từ trong miệng Tô Bạch thốt lên.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một mũi tên từ phía trên bỗng nhiên bắn xuống, tốc độ của mũi tên không phải quá nhanh, thế nhưng mang theo một sự kiên quyết.
Khi khoảng cách giữa mũi tên và người phụ nữ kia càng lúc càng gần, nhịp tim của Tô Bạch cũng bắt đầu càng lúc càng nhanh, một loại cảm xúc sợ hãi và tức giận gần như muốn nổ tung trong lòng Tô Bạch.
Thế nhưng có rất nhiều thứ không cách nào thay đổi được, giống như tốc độ và phương hướng của mũi tên trước mắt này.
Mũi tên đâm vào vị trí trái tim của người phụ nữ, dòng máu đỏ tươi từ trong người phụ nữ chảy ra ngoài, nhuộm đỏ một vùng nước biển này.
Dường như xung quanh chỉ còn lại sự cô độc, tĩnh mịch, giống như tất cả mọi thứ đều kết thúc.
Bụm!
TV tắt!
Bức tranh rơi trên mặt đất.
Mọi thứ xung quanh đều khôi phục lại nguyên trạng.
Đồng thời, Tô Bạch cũng quỳ trên mặt đất.
Hai tay siết chặt lấy tấm thảm trên mặt đất.
Vẻ mặt dữ tợn.
Tàu cao tốc đang chạy với vận tốc rất nhanh, từ Từ Châu kéo dài đến tận Đan Đông, ở giữa sẽ đi qua Thái An và cũng dừng lại ở Tần Hoàng Đảo. Ở trong một khoang xe lửa, một mình Lâm Chu ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt có chút không tập trung, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lướt thoáng qua, khiến cho người ta không nhìn được rõ ràng, thế nhưng sau khi đi qua Thiên Tân, thật ra cảnh sắc cũng trở nên rộng lớn hơn, núi non trùng điệp lại có cả sông núi, đủ để cho người ta cảm nhận được một loại mỹ cảm không giống bình thường.
Ở hàng ghế sau Lâm Chu, Từ Gia Thành mặc áo khoác kín mít, đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vị trí bên cạnh anh ta cũng không có người ngồi. Nếu như có người tới gần anh ta, chắc hẳn là có thể cảm nhận được một lại nhiệt độ khác thường, đó là do lúc này Từ Gia Thành đang tự chữa thương cho chính mình. Trước đó anh ta cứ thế nhận lấy một quyền của Tô Bạch, thương thế này không quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể nói là nhẹ. Chẳng qua bởi vì việc này, lại phải vội vã lên đường, cho nên anh ta chỉ có thể nắm chặt thời gian để khôi phục lại thương thế của mình, cho dù là ở trên đường sắt cao tốc cũng không ngoại lệ.
Ở phía sau Từ Gia Thành, Dĩnh Oánh Nhi ngồi lẻ loi trơ trọi một mình, cô đeo tai nghe, nghe nhạc, giống như một lữ khách độc hành, cô chỉ có thể đi theo đến Tần Hoàng Đảo, sau đấy chuyện ra biển, cô không được phép tham dự.
Một mặt là vì Lâm Chu không muốn để con gái đi theo mình mạo hiểm, để cô đi theo đến Tần Hoàng Đảo chăm sóc sức khỏe cho ông ta đã là điều cực hạn mà Lâm Chu có thể cho phép, một phương diện khác chính là Từ Gia Thành sẽ không cho phép mang theo một người bình thường vướng víu ra biển.
Cuối cùng.
Đoàn tàu đến trạm.