Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 557 - Chương 557 Thật Sự Vội Vã Như Thế Ư

Chương 557

Thật Sự Vội Vã Như Thế Ư


Đêm khuya trên đường không có quá nhiều xe, nhưng có một loại xe luôn rất phổ biến, đó chính là xe taxi.


Lúc này, một chiếc taxi dừng ở ven đường, tài xế tắt radio đi, mở cửa sổ xe, hạ thấp ghế xuống, nửa nằm trên xe, giống như buổi tối thật sự quá mệt mỏi, cho nên đỗ xe ở ven đường, chuẩn bị chợp mắt một lúc.


Đây là một loại chuyện rất nguy hiểm, dù sao cũng là đêm hôm khuya khoắt, dáng vẻ “buông hết ra” để ngủ này, nếu như gặp phải người trong lòng mang ý xấu, rất dễ dàng xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, dựa theo lý thuyết mà nói, ở phương diện này, kinh nghiệm và sự cảnh giác của tài xế lái xe taxi là rất cao, không có khả năng sẽ phạm vào loại sai lầm hạ cấp này.


Cách đó không xa có hai người đi đến, hiển nhiên hai người này không phải là du khách gì, bởi vì bọn họ không mang theo hành lý hay túi xách gì, tay không mà đến, đi trên đường với dáng vẻ có chút giống như dân thất nghiệp lang thang.


Bọn họ cũng phát hiện ra chiếc xe taxi này, hai người trực tiếp đi đến, không chút do dự nào mở cửa xe phía sau ra, ngồi xuống.


- Tôi đã nói mà, hôm nay vừa mới đi ra ngoài thì đã cảm thấy hướng gió có chút không đúng, nhưng tôi không nghĩ tới, cậu thế mà cũng đến.


Tài xế vẫn nhắm hai mắt lại, giống như đã sớm dự liệu được, rất bình tĩnh lên tiếng nói chuyện.


- Tôi cũng cảm thấy rất buồn bực, tên này bỗng nhiên giống như phát bệnh thần kinh, lôi kéo tôi chạy đến đây, giày vò chết tôi rồi.


Một người ở phía sau lên tiếng phụ họa.


- Tôi có việc gấp, rất gấp, rất vội.


- Ồ, được rồi, muốn đi đâu, tôi đưa hai người đi, không tính phí theo đồng hồ.


Tần Dương chỉnh lại ghế ngồi của mình, khởi động xe.


- Lão Long Đầu.


Tô Bạch nói ra ba chữ này.


- Đêm hôm khuya khoắt lại đi đến khu thắng cảnh, thật đúng là có nhã hứng.


Tần Dương trêu chọc.


- Nếu như không ngại, anh có thể cùng chúng tôi trải nghiệm một chút.


Tô Bạch nói.


- Thôi đi, người dân địa phương như tôi đây đã đi đến khu thắng cảnh đó vô số lần rồi, tôi không tham gia vào lần náo nhiệt này nữa, cũng chỉ là bức tường gạch gần biển mà thôi, cũng chẳng có nghĩa lý gì, sau khi đưa hai người an toàn đến đó, tôi lại về nhà, vợ con tôi còn đang ở trong nhà chờ tôi về đấy.


Tần Dương vừa nói vừa đưa một điếu thuốc lá cho Tô Bạch và mập mạp.


Tần Dương chính là dân bản địa của Tần Hoàng Đảo, lại là một tài xế lái xe taxi, cho nên đối với những con đường ở nơi này, anh ta rất quen thuộc, hơn nữa lúc này lại là đêm khuya không có nhiều xe, đường xá cũng rất thoáng, cho nên lái xe rất thuận lợi.


Mập mạp không phải là một người nghiện thuốc lá, anh ta cũng không quá thích hút thuốc, anh ta chỉ cầm điếu thuốc lá mà Tần Dương vừa đưa tới quay một vòng. Lúc này, mập mạp giống như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay ra chọc vào bả vai của Tô Bạch, giống như một cô vợ nhỏ thẹn thùng.


Nào ngờ Tô Bạch đang vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, không để ý đến động tác nhỏ này của mập mạp.


Mập mạp thấy Tô Bạch không để ý đến mình, cố ý huých vào Tô Bạch một cái.


- Gì thế? – Tô Bạch hỏi.


- Chuyện đấy, trước đó không hợp ý nhau, tôi cũng không tiện để cậu nợ tôi một nhân tình, nhưng tình huống bây giờ lại khác biệt, đến lượt cậu cứng rắn kéo lấy tôi, đẩy nhanh tốc độ đi đến đây, trong việc này, có phải quan hệ nhân tình giữa chúng ta nên được tính toán lại không?


Mập mạp nghịch hai đầu ngón tay, nhìn qua có vẻ rất thẹn thùng, rất xấu hổ khi nhắc đến chuyện này, thế nhưng Tô Bạch lại biết độ dày của da mặt mập mạp, anh ta không phải là người biết thẹn thùng và xấu hổ.


- Đến lúc đó lại tính, có lẽ tôi sẽ gặp phải một số chuyện, đến khi đó, cần anh phải đưa ra một số lựa chọn, tạm thời tôi chỉ có thể nói như vậy mà thôi, ở trong chuyện này, nếu như cần thiết, cho dù anh có bỏ ra bất kỳ lợi ích gì, sau đó tôi sẽ trả lại gấp đôi cho anh.


Mập mạp gật đầu, từ chối cho ý kiến. Sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này đã ra khỏi khu vực nội thành, hai bên đường quốc lộ cũng có vẻ hơi hoang vu.


- Ngay cả người cũng không thấy mấy.


Mập mạp lẩm bẩm một tiếng, thở dài: - Tô Bạch à, ngay cả cơm tối chúng ta cũng chưa kịp ăn đâu.


- Vốn dĩ hiện tại là mùa ít khách du lịch, chắc chắn sẽ không có quá nhiều người ở đây. Vào thời điểm này, mấy cửa hàng cơm, thậm chí là khách sạn ở xung quanh khu vực thắng cảnh đều không mở cửa. Hai người có dự định ăn cơm trước rồi đến không, việc này với tư cách là chủ nhà, tôi có thể giúp được. Tôi biết một quán cơm gia đình khá ngon ở gần Lão Long Đầu, chắc hẳn lúc này nơi đó cũng không kinh doanh gì, nhưng tôi có thể gọi điện thoại để đặt trước một bữa cơm, lại thêm một căn phòng, xem như là một việc đơn giản, không quá khó khăn.


- Được rồi, vậy đi ăn cơm trước.


Mập mạp cứ như thế thay Tô Bạch quyết định.


Tô Bạch cũng không phản đối, hoàng đế không bỏ đói binh, làm bất kỳ chuyện gì cũng nên chuẩn bị cho tốt. Lúc đầu mập mạp đã quyết định không đến đây nữa, kết quả vẫn bị hắn gọi đi cùng, lúc này cũng không thể để mập mạp đi theo hắn cùng nhau “trà không nhớ, cơm không nghĩ”, điều này không thực tế.


- Được, để tôi gọi điện thoại.


Tần Dương vừa lái xe, vừa gọi điện thoại, thật ra lúc này đã cách Lão Long Đầu không còn bao xa.


Tô Bạch ném đầu thuốc lá ra bên ngoài cửa sổ, thật ra từ lúc xuất phát cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn trầm mặc ít nói, trong đầu cũng có một chút hỗn loạn, có một số việc, hắn không thể nào tiếp thu được, cũng không biết liệu có thể thay đổi được hay không, rất nhiều, rất nhiều áp lực, rất nhiều thứ mà hắn không hiểu, nhưng hết lần này đến lần khác, những thứ này đều cần phải chính hắn đi đối mặt, việc này đối với một người luôn rất “tùy hứng” trong cuộc sống như Tô đại thiếu gia mà nói, thật đúng là có chút không quen.


Tần Dương nhanh chóng đưa mập mạp và Tô Bạch đến một gia đình, đây là một căn nhà ba tầng, nơi này cũng có một đình viện rộng rãi. Lúc mọi người đến nơi, đồ ăn đã được bày sẵn lên bàn. Nói chung, ở những nơi danh lam thắng cảnh, trên phương diện này mà nói, người làm buôn bán và tài xế xe taxi đều có quan hệ rất quen thuộc, nếu như bạn dẫn được khách đến, chắc chắn sẽ được nhận hoa hồng, đây là ước định mà cũng là quy củ thường thấy ở mỗi nơi, chẳng qua lần này, Tần Dương không nhận được hoa hồng gì cả, bởi vì vốn dĩ bữa cơm này là do anh ta mời khách, so với Tô Bạch, điều kiện kinh tế của anh ta lại càng không dư dả gì, chính là cuộc sống cần tính toán chi ly, nhưng bạn bè từ xa đến, chính mình mời khách một bữa cũng là chuyện nên làm.


Một nồi lẩu thịt cừu, cộng thêm mấy đĩa sau trộn được bày lên trên bàn, đồ ăn ở phương Bắc không giống như bên Giang Nam coi trọng sự tinh tế, bát nhỏ, đĩa nhỏ. Ở đây mỗi một nồi lẩu, mỗi một đĩa thức ăn đều có phân lượng rất nhiều, mập mạp ăn như gió cuốn, ăn rất thoải mái, Tô Bạch cũng ăn một chút, hương vị khá ngon miệng.


Sau khi cơm nước xong xuôi, vốn dĩ Tần Dương dự định sắp xếp cho hai người mập mạp và Tô Bạch ở đây trước một đêm, sau đó nói sau, xem như là đã làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, chuẩn bị rời đi, nào ngờ Tô Bạch lại khăng khăng để Tần Dương tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đưa thẳng bọn họ đến khu thắng cảnh.


Đến bãi đậu xe của Lão Long Đầu, Tần Dương có chút không hiểu, quay đầu nhìn Tô Bạch đang ngồi sau.


- Thật sự vội vã như thế ư?


Chương 557

Bình Luận (0)
Comment