Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 558 - Chương 558 Cửa Vào

Chương 558

Cửa Vào


Tô Bạch gật đầu, bước xuống xe, bên kia, mập mạp cũng đi theo xuống xe, mập mạp đã đoán ra được một số ẩn tình, cho nên thật đúng là không tiện phàn nàn điều gì. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như anh ta gặp phải chuyện tương tự, chỉ sợ anh ta còn sốt ruột hơn cả Tô Bạch.


Đêm hôm khuya khoắt, khu thắng cảnh đương nhiên là đóng cửa, hơn nữa khu thắng cảnh này cũng không chia thành những khu vực cho du khách tham quan và cổ vật như ở tượng binh Mã Dũng, cho nên đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ mấy người bảo vệ cũng không có người nào khác.


Với bản lĩnh của mập mạp và Tô Bạch, đêm hôm khuya khoắt chui vào một khu thắng cảnh lớn như thế, đơn giản như một trò chơi trẻ con mà thôi.


- Ha ha ha, so với trong tưởng tượng của tôi thì nó khí thế hơn nhiều, xây dựng không tồi.


Một tay mập mạp vuốt ve lên lỗ châu mai của tường thành, ánh mắt lại nhìn ra mặt biển, bên dưới lại có một cơn sóng vỗ.


Nói một cách đơn giản thì Lão Long Đầu chính là một bức tường thành ở gần bờ biển, dường như đứng ở chỗ này, du khách có thể cảm nhận được khói lửa chiến tranh năm đó.


Mập mạp có chút buồn bực sờ lên đầu nói:


- Đại Bạch, hiện tại chúng ta đã đến nơi rồi, tiếp theo nên làm gì?


- Lâm Chu nói là ra biển, phía dưới khu thắng cảnh này có du thuyền, chúng ta có thể dùng nó để đi từ nơi này ra ngoài biển, vị trí mà chúng ta cần phải tìm, chắc hẳn là không cách quá xa đoạn tường thành Lão Long Đầu này.


Tô Bạch rất nghiêm túc nói.


- Biển rất lớn.


Mập mạp có chút bó tay, nhún vai nói:


- Tôi biết cậu có ý gì, cậu cảm thấy một vị trí nào đó trên biển có đường đi xuống đúng không? Nhưng ngay cả một vị trí cụ thể, cậu cũng không có, chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt, chúng ta lại ngồi trên du thuyết di chuyển trên mặt biển, sờ loạn như người mù sao?


- Không phải trình độ trận pháp của anh rất cao sao? Chẳng lẽ anh không thể xem trước một chút à?


Tô Bạch nhìn về phía mập mạp, trình độ trận pháp của mập mạp, Tô Bạch rất rõ ràng.


- Con bà nó, cậu thật sự coi tôi là thần tiên đấy à? Chẳng lẽ tôi chỉ cần đứng ở chỗ này bấm ngón tay tính toán là có thể tìm ra được vị trí à?


Mập mạp nhún vai nói:


- Nếu như là mấy trăm năm trước, đoán chừng tôi thật đúng là có thể căn cứ vào một số khí tượng học để nhìn ra được một ít manh mối, nhưng hiện tại còn nhìn được cái rắm.


- Phần lớn mọi người đều chỉ biết Vạn Lý Trường Thành là do Tần Thủy Hoàng xây dựng, nhưng trên thực tế, Vạn Lý Trường Thành mà mọi người đang nhìn thấy bây giờ, phần lớn là do triều đại nhà Minh một lần nữa tu sửa và xây dựng lên, xuyên suốt toàn bộ triều đại nhà Minh, Vạn Lý Trường Thành đã mang lại một tác dụng rất lớn, thế nhưng sau đó, sau khi Mãn Châu nhập quan, về cơ bản thì Vạn Lý Trường Thành đã mất đi ý nghĩa ban đầu của nó, bởi vì vốn dĩ ban đầu Vạn Lý Trường Thành được dùng để đề phòng người Mông Cổ và người Mãn Châu, chẳng qua sau đó, người Mãn Châu nhập quan, nắm quyền thống trị thiên hạ, người Mông Cổ bị người Mãn Châu đánh cho đến mức kêu cha gọi mẹ, mấy trăm năm qua, về cơ bản thì Vạn Lý Trường Thành chỉ là vật trang trí, sau đó đến hiện tại, nó đã bị biến thành một danh lam thắng cảnh để thu tiền, nơi này, một chút khí tượng cũng không nhìn thấy, tôi căn bản không tìm được manh mối nào cả.


Nghe mập mạp nói như thế, Tô Bạch không lộ ra bao nhiêu thất vọng, hắn chỉ yên lặng ngồi xuống, lấy một xấp ảnh chụp từ trong ngực ra.


Mập mạp đi đến:


- Tôi nói này, hay là chúng ta chờ đến ngày mai đi, chắc hẳn ngày mai đám người Lâm Chu sẽ đến đây.


Tô Bạch lắc đầu: - Chuyện này, so với bọn họ thì tôi sốt ruột hơn, chẳng qua không phải tôi không có manh mối gì, nếu không phải thế, tôi cũng sẽ chẳng đêm hôm khuya khoắt lại muốn đến nơi này, nói cho cùng, tôi đâu phải đến để ngắm trăng với anh.


Sau khi nói xong, Tô Bạch lấy từng bức ảnh trong tay đưa cho mập mạp nhìn.


- Thật ra có rất nhiều câu trả lời đều nằm trong một số chi tiết nhỏ, Lâm Chu quay về Thượng Hải là vì muốn gặp mặt người bạn tốt thanh niên tri thức trước kia đã từng cùng ông ta tham gia vào đội sản xuất ở nông thôn. Thế nhưng thử nghĩ một chút xem, thời kỳ lên núi xuống nông thôn, Lâm Chu bao nhiêu tuổi? Lúc đó, số tuổi thật sự của ông ta, đoán chừng là 60 – 70 tuổi, còn tham gia vào việc này làm gì? Cho dù là thế cục bức bách, nhưng dáng vẻ một người như ông ta, làm sao lại có thể cùng một người thanh niên trở thành bạn tốt?


- Cho nên tôi đã điều tra ông lão đã chết kia, cha của ông ta là một chuyên gia thăm dò biển ở thời kỳ đầu của nước cộng hòa, trước đó vị chuyên gia này từng xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, tham gia vào quân đội của Quốc Dân Đảng, thân phận của ông ta không được giữ bí mật như của Lâm Chu, bởi vì sau đó ông ta không đi sang Đài Loan, mà trở thành một nhân vật có quyền uy ở trên phương diện nghiên cứu về biển của Trung Quốc, lý lịch của ông ta rất rõ ràng, sau khi trận Thượng Hải kết thúc, lúc thành Nam Kinh bị phá, ông ta đã bị bắt, sau đấy lại bị đưa đến quân doanh của Nhật để lao động, ông ta được sắp xếp ở lại chính Tần Hoàng Đảo này. Bởi vì vốn dĩ ông ta học chuyên ngành này, cho nên sau khi quân đội Nhật phát hiện ra, bọn họ đã xem ông ta như là nhân tài trong đám tù binh để sử dụng. Đến sau cùng, chính thân phận này là điểm mấu chốt khiến ông ta bị đánh đổ và chỉ trích, ông ta không chịu nổi nhục nhã, cho nên đã tự sát, khi đó cũng khiến cho con trai của ông ta thuộc thành phần gia đình không tốt.


- Chẳng qua ông ta vẫn luôn có thói quen ghi nhật ký.


- Hơn nữa, thật ra quyển nhật ký của ông ta vẫn luôn được truyền thừa, ngay ở trong nhà con trai ông ta cũng chính là ông già đã chết đi kia. Tôi cảm thấy, năm đó, chắc hẳn Lâm Chu cũng bị bắt đi, Lâm Chu và ông ta cùng nhau đi vào quân doanh của quân Nhật để lao động, hơn nữa có lẽ người Nhật đã phát hiện ra sự việc ở nơi này, cho nên chuẩn bị tiến hành thăm dò, chắc hẳn Lâm Chu cũng là một trong số những người tham gia.


- Hành động khi đó của người Nhật đã dẫn đến việc Lâm Chu gặp được chiếc gương kia, biến thành sáp thi, vẫn luôn sống đến ngày hôm nay, sau này, sở dĩ Lâm Chu đến gần con trai của người kia, đồng thời trở thành bạn tốt, chính là vì có liên quan đến người kia.


Tô Bạch lấy ra một bức ảnh:


- Nếu như tôi không đoán sai, bức vẽ trong quyển nhật ký này hẳn là cột mốc cụ thể, chắc hẳn ông ta cố ý vẽ tương đối trừu tượng và mơ hồ, anh là người thạo nghề trong phương diện này, anh đến nhìn xem.


Mập mạp nhận lấy bức ảnh này, có chút ngoài ý muốn nói:


- Được lắm A Bạch, tôi đã nói mà, Lâm Chu còn định dùng những tin tức này xem như lợi thế để áp chế cậu, đoán chừng chính bản thân ông ta cũng không nghĩ ra, cậu thế mà lại có thể điều tra ra được sự việc này.


Tô Bạch cười nói: - Dù sao tôi cũng là một thám tử mà…


Chương 558

Bình Luận (0)
Comment