Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 560 - Chương 560 Cha Mẹ Của Tô Bạch

Chương 560

Cha Mẹ Của Tô Bạch


Chẳng qua hình như nơi này cũng không có gì đặc thù, ngoại trừ những loại nấm không biết tên này.


Phía trước, đằng sau, bên trái, bên phải đều là một mảnh đen kịt, chỉ còn lại loáng thoáng ánh sáng màu đỏ sẫm trên đỉnh đầu, nơi này càng giống như một khu vực nham thạch nào đó bị đè nén dưới đáy biển, càng giống với khu vực trống rỗng giữa những ngọn núi cao ở trên mặt đất.


Soàn soạt…


Phía bên trái truyền đến tiếng ma sát, tiếng ma sát này không phải là tiếng nước biển xô vào nham thạch, ngược lại khá giống với tiếng đao kiếm ma sát lên vách đá, cố ý phát ra tiếng động.


Tô Bạch đi tìm nơi phát ra tiếng động, dưới chân rất trơn trượt, ước chừng đi về phía trước khoảng 7 – 8 mét, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra vị trí xung quanh chính mình xuất hiện một luồng hơi thở lạnh lẽo.


Thi biến?


Trong nháy mắt, một cái tay khô quắt từ trong bóng tối vươn ra, cứ như thế không chút đẹp đẽ nào giữ lấy bả vai của Tô Bạch.


Chỉ là hiện tại Tô Bạch vẫn ở trong trạng thái cương thi như trước, trên dưới toàn thân hắn đều vững chắc như sắt, cái tay bỗng nhiên vươn ra này cũng theo bản năng muốn giữ chặt lấy bả vai của Tô Bạch, sức lực cũng không nhỏ, thế nhưng nếu như muốn phá vỡ phòng ngự bên ngoài của Tô Bạch vẫn là suy nghĩ quá hão huyền rồi.


Đây chính là chỗ khác biệt giữa việc người bình thường đi thám hiểm và thính giả đi thám hiểm, đối với người bình thường mà nói, đó là tình huống rất nguy hiểm, cũng rất quỷ dị, đủ để viết ra được rất nhiều bản tiểu thuyết linh dị, nhưng ở trước mặt một thính giả có cấp bậc như Tô Bạch thì căn bản không đáng là gì, loại thám hiểm này, Tô Bạch càng chú trọng hơn chính là đạt thành mục đích của mình, cho nên lúc làm bất kỳ chuyện gì đều có vẻ đơn giản và dứt khoát.


Răng rắc!


Cái tay kia bị Tô Bạch cầm ngược lại, sau đó Tô Bạch kéo ra phía ngoài.


Phụt….


Một mùi tanh giống như cá ướp muối truyền đến, giống như là một mùi hải sản ôi thiu, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.


Bịch!


Một người bị Tô Bạch kéo tách rời ra, rơi xuống dưới chân Tô Bạch, tay của người này giống như vô thức vươn ra muốn nắm lấy thứ gì đó, hơn nữa trên người anh ta bóng mỡ, giống như sáp dầu pha loãng không ngừng chảy ra.


Đây là một bộ sáp thi đã mất đi phần lớn ý thức, giống như là người bị bệnh bại não trong nhân loại vậy, anh ta đã mất đi phần lớn năng lực hành động, chỉ còn sót lại một chút theo bản năng.


Bên trên bộ sáp thi này mang theo rất nhiều rong biển màu đen, trước đó, chắc hẳn anh ta bị quấn quanh ở nơi đấy, lúc Tô Bạch đến gần, anh ta theo bản năng vươn cái tay duy nhất còn sống ra.


Quần áo trên người sáp thi đã bị nhăn nhúm và bẩn thỉu đến mức không còn ra bộ dạng gì, nhưng các phương diện khác trên người được bảo tồn rất tốt, từ gương mặt cũng có thể nhìn ra được đại khái, đây là thi thể của một người đàn ông khoảng 30 tuổi.


Tô Bạch cúi người, đối với thi thể, hắn đã miễn dịch, Tô Bạch vô thức bắt đầu dùng tay của mình lục lọi trên thi thể, trên người thi thể không còn thứ gì, ngay cả lớp quần áo này, vừa đụng vào cũng đã bắt đầu trực tiếp mục nát.


Tô Bạch lắc đầu, đứng người lên, bộ thi thể này, thoạt nhìn không có phát hiện ra điều gì, chỉ là vừa rồi cỗ thi thể này được phát hiện ở vị trí nào?


Tô Bạch xoay người, đưa tay gạt ra một đống lớn thứ màu đen ở trước mặt, bỗng nhiên nhìn thấy trong đó còn có một bộ nữ thi!


Nữ thi bị đóng lên vách đá, quần áo cũng bị tổn hại đến mức không thể tả, thậm chí phần lớn cơ thể còn bị lõa lồ ở bên ngoài, mái tóc đen dài của nữ thi giống như hòa lại làm một với màu đen xung quanh, dường như cả bộ thi thể này là hoàn toàn bị dán chết và dung hợp vào trên vách tường.


Thế nhưng, ánh mắt của Tô Bạch lại gắt gao nhìn chằm chằm vào trên ngực của nữ thi, ở nơi đó có một thứ đồ vật đen sì, khóe miệng của hắn bỗng nhiên giật giật.


Đây là một mũi tên, một mũi tên bắn vào trúng tim.


Bỗng nhiên trong đầu của Tô Bạch xuất hiện hình ảnh trong bức tranh.


Bị mũi tên bắn chết?


Ngay sau đó, những lời Lâm Chu đã nói cũng xuất hiện ở trong đầu Tô Bạch.


- Ngộ nhỡ cha mẹ của cậu cũng giống như tôi, biến thành sáp thi thì sao?


Chết tiệt!


Chẳng lẽ nói lần này, hình ảnh trong bức tranh không phải là báo trước tương lai mà chính là nói về quá khứ.


Như vậy.


Nói một cách khác, nữ thi bị một mũi tên bắn chết và người đàn ông đã bị biến thành sáp thi là…


Khả năng này,


Kết quả này,


Cục diện này,


Là điều mà Tô Bạch không kịp chuẩn bị.


Hơn nữa cũng không làm tốt chuẩn bị tâm lý, thế nhưng cái gọi là chấn động, cái gọi là ngạc nhiên cũng chỉ một khoảng thời gian ngắn cảm xúc có chút hỗn loạn mà thôi, Tô Bạch nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.


Ở trong trí nhớ và nhận thức của mình, cha mẹ của hắn đã chết đi rất nhiều năm rồi, Tô Bạch không ôm quá nhiều hy vọng về việc bọn họ còn sống, còn có thể cùng chính mình nhận nhau.


Đây đâu phải là phim truyền hình não tàn gì đó, sau khi bản thân mình tìm được cha mẹ, một nhà ba người sống hạnh phúc mỹ mãn bên nhau?


Thế nhưng ở trong tiềm thức của Tô Bạch lại có chút không nguyện ý tin tưởng thi thể một nam một nữ này là cha mẹ của hắn, bởi vì…


Tình trạng chết cũng quá khó coi rồi!


- Vốn dĩ còn cho rằng, ít nhất còn có thể có quan tài thủy tinh để hai người nằm bên trong gì đó, ai biết lại giản lược như thế.


Tô Bạch đưa tay sờ lên mũi, mùi vị quả thật rất khó ngửi.


Tô Bạch mở lòng bàn tay ra, một vòng sáng màu xám được phóng ra từ trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó, một chiếc áo khoác giống như được bện ngay tại chỗ, xuất hiện ở trên người Tô Bạch, rất nhẹ nhàng và rất vừa người. Mặc nó lên trên người, quả thật rất dễ chịu, hơn nữa, dường như nó biết Tô Bạch vừa mới lặn xuống nước, cơ thể đã trải qua một thời gian dài ngâm ở dưới nước lạnh, hiện tại bên trong chiếc áo khoác này còn truyền đến ấm áp dễ chịu, giúp Tô Bạch hong khô cơ thể, giữ nhiệt độ cơ thể.


Tâm tùy ý động, chiếc áo khoác gió mang Tô Bạch bay lơ lửng, thi thể của người phụ nữ kia bị đóng ở trên vách đá, mà mặt vách đá này và chỗ bình đài Tô Bạch đang đứng có một khoảng cách ngắn, ở giữa là một nơi khoảng không, bên dưới hẳn là một vực thẳm, dù sao nơi này cũng là chỗ sâu dưới biển, tuy bởi vì kết cấu của không gian và áp lực của nước, cùng với đủ loại nguyên nhân khác, dẫn đến nơi này không bị nước lấp đầy, bao phủ, thế nhưng nơi này, mỗi một rãnh nước nhỏ thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng giẫm lên đó, căn bản là vực sâu vạn trượng, thậm chí ở phía dưới còn sẽ có mạch nước ngầm.


Thật ra Tô Bạch có thể trực tiếp đem bộ nữ thị này câu đến bên cạnh mình, nhưng bởi vì loại khả năng kia, cho nên hắn không muốn phá hoại nữ thi này, chờ đến lúc hắn lơ lửng đến gần, tay của Tô Bạch hơi do dự một chút, sau cùng vẫn vươn về phía trên người nữ thi.


Cảm ơn các dh hunback, tklevucrkh, silva2593… Và tất cả các đh khác đã quan tâm đến bộ truyện Phát Thanh Khủng Bố ^^


Chương 560

Bình Luận (0)
Comment