Chương 561
Mắc Lừa Rồi À
So với tình trạng của sáp thi nam, tình trạng của nữ thi kém hơn rất nhiều, sáp thi đương nhiên là rất buồn nôn, nhưng ở một mức độ nhất định, anh ta vẫn giữ được dáng vẻ của con người, mà cỗ thi thể này, sau khi vén lên phần tóc và rong biển quấn vào nhau, Tô Bạch lập tức có thể nhìn thấy, về cơ bản thì không thể nhìn thấy rõ dung mạo của cô ta, hoàn toàn là một màu đen bẩn thỉu, đại khái chỉ có thể phân biệt ra được đây là một gương mặt người mà thôi.
Quần áo cũng hoàn toàn hư thối, lúc tay Tô Bạch chạm đến, từng mảnh nhỏ rơi xuống giống như những chiếc lá mùa thu.
Thế nhưng, tay của Tô Bạch vẫn nắm được vào thứ gì đó, đặt ở trước mặt để nhìn, là một quyển sổ nhỏ được bọc trong một chiếc túi không thấm nước, kích thước tương tự với tờ giấy phép lái xe của hiện tại.
Mở ra nhìn, bởi vì có túi chống nước bảo vệ ở bên ngoài, vì thế nội dung bên trong quyển sổ vẫn được bảo quản rất tốt, đây không phải là một quyển sổ nhật ký gì đó, ngay ở trang đầu tiên có dán một bức ảnh, đó chỉ là một bức ảnh đen trắng, lại thêm thời gian dài như vậy, cho dù được bảo quản tốt đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ có chút phai màu, không nhìn thấy được rõ ràng, nhưng bên dưới có một số chữ vẫn có thể phân biệt ra được.
Là tiếng Nhật.
Đây là một người Nhật Bản ư?
Đây chính là thi thể của một người phụ nữ Nhật, không phải mẹ của hắn.
Sau khi xác nhận chuyện này, Tô Bạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cứ như thế, bộ sáp thi nam kia cũng không thể nào là cha của hắn rồi.
Nhớ lại kết quả điều tra của mình, lúc trước, sau khi chiến tranh với Trung Quốc, người Nhật đã từng tiến hành thăm dò nơi này, hơn nữa còn đầu tư không ít nhân lực và vật lực, về phần kết quả cuối cùng như thế nào thì không biết rõ, nhưng nơi này lưu lại nam nữ thi thể của người Nhật Bản, cũng đã gián tiếp nói rõ tình hình thăm dò của lúc trước không được suôn sẻ. Lâm Chu gặp chiếc gương kia, sau cùng biến thành sáp thi vĩnh viễn giữ được thanh xuân, sau đó ông ta cũng khôi phục lại được tự do, khả năng lớn nhất chính là, đội ngũ đi thăm dò trước đó của quân Nhật, thật đúng là toàn quân bị diệt ở đây.
Một cách tay của sáp thi nam vẫn còn đang không ngừng nâng lên hạ xuống, Tô Bạch không có phản ứng đến anh ta, hắn nhìn khắp xung quanh, tỉ mỉ quan sát tình hình nơi đây, ngoại trừ bình đài này thì xung quanh đều là mảnh đen xì, ánh sáng màu đỏ sẫm từ loài sinh vật nấm mọc trên đỉnh đầu cũng không thể cung cấp quá nhiều ánh sáng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bốn phía đều là đường thủy, hơn nữa không gian không phải chỉ lớn như thế mà thôi, hẳn là có hang động khác.
Rào rào!!!
Phía dưới bỗng nhiên xuất hiện tiếng nước bắn, Tô Bạch nhìn về phía phát ra tiếng động, một thằng cha mập mạp bò lên trên bình đài.
Mập mạp ngồi xuống bình đài, vừa run rẩy, vừa tức giận, gầm lên với Tô Bạch:
- Đã nói sau năm phút sẽ đi lên, cậu bị chó ăn mất à.
Ngay cả mập mạp cũng xuống đây, đối với Tô Bạch mà nói, đây xem như là một sự trợ giúp rất lớn, bởi vì nơi này, ở trong mắt Tô Bạch càng ngày càng cổ quái, có một loại cảm giác như huyệt mộ cổ đại dưới đáy biển, cho dù không phải là cố ý chôn giấu người chết, nhưng loại vị trí huyệt vị được trời cao ưu ái này cũng cần phải tuân theo một loại định lý nào đó, lấy trình độ trận pháp của mập mạp, chắc hẳn anh ta có thể từ đó lục lọi ra được không ít thứ.
- Đây là gì? Thân thích của Lâm Chu à?
Mập mạp nhìn sáp thi nằm trên bình đài, anh ta cúi đầu xuống, cẩn thận quan sát, sau đó nói:
- Mẹ kiếp, thì ra là một kẻ bại não, ồ, nơi này còn có một nữ thi.
- Có lẽ bọn họ là người Nhật.
Tô Bạch giải thích.
- À, thì ra là co lại vào trong này!
Mập mạp bỗng nhiên hiểu ra, sau đó anh ta vừa gãi đầu vừa nhìn xung quanh: - Đây là một địa thế thuận lợi về thủy, một tòa bình đài, bốn phía lõm xuống.
- Có phải điều này mang ý nghĩa chúng ta đang ở vị trí trung tâm phải không?
Tô Bạch hỏi.
- Không phải thế, đây là suy nghĩ của người bình thường, thật ra thông thường loại địa thế này xuất hiện ở phía ngoài cùng của một tòa kiến trúc, chính là đạo lý dùng để chống đỡ lấy tai họa.
Mập mạp chậc chậc mấy tiếng, chỉ vào phía bên cạnh: - Chỗ kia chắc hẳn là con đường để đi vào, nhưng nói thật lòng, Đại Bạch, chúng ta trâu bò thì trâu bò thật đấy, nhưng lúc trước đã từng có một nhóm người Nhật Bản đi vào đây, tất cả đều bỏ mình ở chỗ này, chúng ta thật sự không chuẩn bị gì, cứ thế xông vào đây?
- Nếu như lúc trước người Nhật Bản đi vào còn thành công đi ra, không có khả năng bọn họ vứt thi thể người của bên mình lại chỗ này, không đưa đi theo. Hiện tại hai thi thể bị để lại ở đây đã cho thấy, lúc trước, hành động của người Nhật ở chỗ này, không chỉ là thất bại, thậm chí còn là toàn quân bị diệt trong này.
- Anh sợ à?
- Nói nhảm, tôi có thể không sợ sao, ở trong đó khả năng là có tin tức của cha mẹ cậu, cũng không phải là tin tức của cha mẹ tôi, tôi căn bản không có khả năng không chút sợ hãi nào như cậu.
- Không đúng, rốt cuộc anh còn phát hiện ra được điều gì?
Tô Bạch giống như bỗng nhiên phát hiện ra được thứ gì đó, rất nghiêm túc nhìn mập mạp: - Nhất định anh đã phát hiện ra được điều gì đó, nếu không phải thế, anh cũng sẽ chẳng sợ bóng sợ gió như vậy, đã đến nơi này còn không dám đi lên, điều này không phù hợp với tính cách của Trương Bát Nhất anh.
Sắc mặt của mập mạp bỗng nhiên ngập ngừng, có chút run rẩy nói: - Đại Bạch, cậu thật sự muốn biết là vì sao à?
Tô Bạch dùng vẻ mặt giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ để nhìn mập mạp.
Mập mạp gật đầu, xé lớp bên trong áo của mình ra, từ trong đó lấy ra một tấm bùa, đây cũng chính là thứ được mập mạp chuẩn bị từ trước, ngay cả bên trong quần áo cũng cất giấu những lá bùa đã được vẽ xong từ trước.
- Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh, chư quân, hiện thân đi!
Lá bùa bị thiêu đốt, hóa thành một làn khói đen.
Ngay sau đó, vào lúc này, một mảng sinh vật nấm ở phía trên bỗng nhiên lúc nhúc, bắt đầu chuyển động, từ trước đó, ngay từ lúc bắt đầu tiếp xúc với bọn chúng, Tô Bạch đã cảm thấy bọn chúng không giống với thực vật, chúng giống như động vật tự mình ý thức về sinh mệnh.
Lúc này, lá mùa của mập mạp thực sự cho thấy hiệu quả rõ ràng, dường như những loài sinh vật nấm này lập tức trở nên rất khó chịu, bắt đầu “nôn mửa”, từng thứ, từng thứ bắt đầu từ bên trên rơi xuống, đây đều là những sản phẩm do những loại sinh vật nấm kia nôn mửa ra.
Tõm tõm tõm…
Có nhiều thứ trực tiếp rơi xuống nước, còn một số thì rơi xuống ngay trên bình đài, ngay ở trước mặt Tô Bạch.