Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 562 - Chương 562 Mắc Lừa 2

Chương 562

Mắc Lừa 2


Vô số thi thể giống như những miếng sủi cảo rơi xuống, những thi thể này được bảo quản rất tốt, thậm chí có thể nói là có chút quá tốt, quần áo vẫn còn đó, nhìn được rất rõ ràng, có một số người mặc áo blouse trắng, hẳn là nhân viên nghiên cứu khoa học, cũng có người mặc đồ phòng hộ hóa học, còn có không ít người mặc quân phục trong ngày hôm đó, loảng xoảng rơi xuống trên dưới 50 người, ngay lập tức, khắp nơi trên bình đài đều là thi thể.


Trên thi thể người có một tầng màng màu trắng, có chút giống với một ít dung dịch trong dạ dày, nhưng thay vì đưa đến tác dụng tiêu hóa, nó lại mang đến một loại tác dụng “giữ tươi”.


- Trên trời rơi xuống thật nhiều Lâm muội muội (Câu hát trong bài Trên Trời Rơi Xuống Một Lâm Muội Muội - Trương Kiệt.)


Mập mạp nhún vai nói với Tô Bạch:


- Đại Bạch à, cậu nhìn xem, những người Nhật Bản này rốt cuộc chết như thế nào, nam sáp thi và nữ thi thể kia đều là bị giết bởi vì khí sắc bén, thế nhưng những người Nhật Bản này, thi thể của bọn họ được bảo quản một cách hoàn hảo, trên thân không có ngoại thương gì mà là linh hồn của bọn họ bị rút đi, nơi này thật đúng ra rất tà tính, vì lẽ đó cho nên tôi mới cảm thấy, chúng ta nên chờ một chút, dù sao trời vừa sáng, đội ngũ khác cũng sẽ tới, đến lúc đó sẽ có người thay chúng ta đánh trận đầu rồi.


Tô Bạch ngồi xổm xuống trước mặt một cỗ thi thể quân lính Nhật Bản, đưa tay ra lau đi những bọt màu trắng trên mặt người lính Nhật này.


- Con bà nó, cậu thật đúng là kinh tởm, tôi phát hiện ra, hiện tại, đối với chuyện lục soát thi thể này, cậu càng ngày càng quen tay rồi.


Mập mạp vừa che miệng mình, vừa ghét bỏ nói.


Thế nhưng Tô Bạch vẫn làm theo ý mình như cũ, tiếp tục dùng tay lau sạch mặt cho người lính Nhật này, lúc tay bị bẩn, hắn sẽ nhúng tay vào nước, sau đó tiếp tục lau sạch từng tầng lại từng tầng màng trắng trên mặt người lính Nhật này.


Gương mặt của người Nhật đầu tiên lộ ra, Tô Bạch đứng lên, hắn lại đi đến trước mặt một người lính Nhật khác rồi ngồi xổm xuống, tiếp tục giúp anh ta làm sạch mặt.


- Móa nó! Đại Bạch, cậu điên rồi à? Cậu rảnh đến mức nhức cả trứng hay sao mà đi chỉnh lại dung nhan cho mấy tiểu quỷ này?


Cuối cùng, khi gương mặt của người Nhật thứ hai được lau sạch, Tô Bạch rất nghiêm túc nhìn mập mạp, đứng lên, chỉ vào hai cỗ thi thể quân lính người Nhật mà mình vừa lau sạch.


- Mập mạp, hình như trong lúc bất tri bất giác, chúng ta đã bị mắc lừa, anh xem này, dáng vẻ của hai thi thể lính Nhật này lại giống nhau như đúc, hơn nữa lại giống hệt với nam sáp thi kia.


Mập mạp cũng bị giật mình, lập tức đi sang xem một chút.


- Mẹ nó chứ, ba tên quỷ này là tam bao thai à?


Tô Bạch à một tiếng:


- Anh lại tìm mấy thi thể đến, lau sạch đi tầng màng trắng trên mặt bọn họ, tôi tin tưởng, nhất định là giống nhau như đúc.


- Ý của cậu là, chúng ta đã đi vào huyễn cảnh rồi.


Mập mạp chỉ vào chính mình, sau đó lại chỉ vào Tô Bạch:


- Hai chúng ta không sao hiểu thấu, cứ thế cùng nhau đi vào huyễn cảnh của người khác?


- Điều này hẳn là không có khả năng, đạo tâm của Bàn đại gia tôi vững chắc như thế, còn cậu, tuy cậu không biết dùng tinh thần lực, nhưng cấp độ linh hồn và mức độ tập trung tinh thần của cậu rất cao, trong lúc bất tri bất giác, hai người chúng ta đồng thời bị kéo vào trong huyễn cảnh, rốt cuộc thứ đang thi triển huyễn cảnh mạnh đến thế nào? Đây quả thật không thể tưởng tượng nổi.


Tô Bạch lắc đầu: - Anh vừa mới nói nơi này chẳng qua là cửa vào đúng không?


Mập mạp gật đầu.


- Điều đó có nghĩa là chúng ta vừa mới đi vào cửa không được bao lâu, vừa mới đến gần khu vực này đã chẳng biết tại sao bị gài rồi.


Tô Bạch để hai tay xuống nước rồi rửa sạch:


- Có vẻ như trước đó chúng ta đã quá tự tin, trước đây không lâu, trong lúc ăn cơm với một thính giả cấp thấp, tôi đã từng nói với cô ấy, thật ra thế giới hiện thực càng thêm thần bí và đáng sợ hơn thế giới chuyện xưa, thế nhưng nào ngờ người nói là tôi đây lại không để vào trong lòng.


- Đúng thế, có đôi khi sự tự tin của cậu quả thật đáng sợ.


Mập mạp đi đến bên người Tô Bạch, nhỏ giọng nói:


- Đại Bạch à, tôi nói này, hay là chúng ta vẫn nên đi về trước thì hơn, chờ người khác đi đến thay chúng ta dò đường, sau đó chúng ta lại theo sau vào, như thế mới là ổn thỏa nhất, phía trước có kẻ chết thay đi mở đường, như thế an toàn hơn.


Tô Bạch nhìn mập mạp, cười nói:


- Trở về? Làm sao trở về?


Tay của Tô Bạch chỉ lên phía trên bình đài:


- So với tôi, anh lại càng rõ ràng hơn, ở trong huyễn cảnh, không có sự khác nhau về trước sau, trái phải, con đường lúc đầu anh đi, đoán chừng không phải là con đường mà anh có thể trở về, như thế nào mới có thể trở về đây?


- Không sao, nếu như đây thật đúng là huyễn cảnh, cho dù Bàn gia tôi không phá được nó, nhưng nếu nó muốn vây khốn được Bàn gia tôi cũng không dễ dàng như thế.


Móng tay của mập mạp xoẹt qua lòng bàn tay mình, máu tươi chảy ra, nhỏ xuống trên mặt đất, đầu tiên là tụ lại một chỗ, sau đó lập tức bắt đầu chuyển động, giống như một cột mốc chỉ đường đang chỉ rõ phương hướng.


- Đây là tinh huyết hỏi đường.


Mập mạp rất đắc ý nhìn Tô Bạch: - Đi theo con đường này, chúng ta có thể trở về.


- Anh không hiểu ý tứ của tôi rồi.


Tô Bạch lặp lại, nói:


- Làm sao anh biết bây giờ chúng ta vẫn đang ở trong thế giới hiện thực, hay là cơ thể của chúng ta còn đứng tại chỗ không nhúc nhích ở nơi này, chẳng qua chúng ta bị giam cầm trong huyễn cảnh mà thôi?


- Tôi có thể cảm ứng được, Đại Bạch, cậu tin tưởng tôi có được không? Đã khi nào thì Bàn gia tôi hố cậu chưa…. À được rồi, cậu tuyệt đối đừng tính toán chuyện trước kia làm gì.


Mập mạp có chút đau lòng nhìn máu tươi của mình nhỏ xuống, nói:


- Chúng ta vẫn nên tranh thủ đi nhanh một chút, tôi không có nhiều máu đâu, đây còn là tinh huyết nữa đấy, rất quý giá!


Tô Bạch vẫn không đi, ngược lại xoay người nhìn về vị trí phía sau của mình.


- Có một việc, tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái.


Áo khoác đen trên người Tô Bạch nâng hắn lên, một lần nữa lơ lửng rời khỏi bình đài, lơ lửng tại trước mặt nữ thi bị đóng trên vách tường:


- Vì sao gương mặt của nữ thi này lại một chút cũng không thấy được rõ ràng.


Đúng thế, trước đó Tô Bạch vẫn không quá lưu ý đến chuyện này, chẳng qua là cảm thấy, có lẽ nữ thi này bị môi trường xung quanh ảnh hưởng, hơn nữa trải qua một sự biến đổi trong thời gian dài, dẫn đến trên mặt cô ta bị che kín bởi những thứ đồ vật đen nhánh, cả khuôn mặt kia chỉ có thể thấy được đại khái hình dáng, không nhìn ra được diện mạo cụ thể của gương mặt, giống như là bức tượng điêu khắc bằng đất sét.


- Tôi nói này Tô Bạch, bây giờ cậu xoắn xuýt vấn đề này để làm gì? Ôi, máu của tôi.


Ở bên cạnh, mập mạp lộ ra rất sốt ruột, nhưng Tô Bạch vẫn bình thản ung dung như cũ, không, nói một cách chính xác, hiện tại hắn rất bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh này cũng thể hiện ra một sự nghiêm túc, thành thật mà nói, mập mạp có thể đi, cũng có thể chờ, nhưng đứng ở vị trí của Tô Bạch, hắn không thể đi, cũng không thể chờ.


Chương 562

Bình Luận (0)
Comment