Chương 563
Kinh Biến, Kinh Biến, Kinh Biến
Việc này giống như một người con có hiếu, cha của anh ta sinh bệnh nặng phải vào viện, biết rõ điều kiện của y học hiện tại căn bản không cứu được ông ta, ngay cả bác sĩ cũng nói anh ta nên đưa cha mình về nhà chờ chết, như thế sẽ tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng anh ta vẫn như cũ không thể không lấy tất cả những tích góp của mình ra, cho dù là táng gia bại sản cũng phải để cho cha mình ở bệnh viện, tiếp nhận những điều trị đắt đỏ.
Đây là một ngõ cụt, con người không ra được, hơn nữa bạn cũng không cách nào đi nói cái gì mà lý trí, nếu như con người luôn có thể dùng lý trí lớn nhất để sống và phát triển thì lấy đâu ra thảm họa và chiến tranh.
Áo khoác mang theo Tô Bạch vững vàng lơ lửng trên không trung, Tô Bạch vươn tay ra, đặt ở trên mặt người phụ nữ, nhẹ nhàng lướt qua.
- Đây là… Bùn?
Gương mặt của người phụ nữ không phải bị thay đổi màu sắc mà chính là có thứ gì đó bám vào trên đó, giống như những thi thể người Nhật đang nằm trên bình đài kia, chẳng qua thi thể của người Nhật kia giống như kén tằm, bên ngoài bọc một tầng lại một tầng màu trắng, còn trên mặt cỗ thi thể này lại là một tầng đen nhánh, tương tự như bùn nhão.
- Tôi nói này Đại Bạch, đây là cậu dự định đổi nghề từ thám tử tư đi làm nhập liệm sư phải không?
Nhập liệm sư, bình thường dùng để chỉ những người trang điểm cho người chết, cho dù là ở nông thôn, nếu như có người qua đời cũng sẽ mời người đều trang điểm, thay quần áo mới cho người chết, để tiếp nhận lần thăm viếng cuối cùng của người thân, sau đó lại đưa đi đến nhà hỏa táng, hơn nữa, những người qua đời bởi vì những tai họa bất ngờ lại càng cần đến nhập liệm sư tới giúp họ chỉnh trang lại gương mặt, che đi những dấu vết đáng sợ, cố gắng cho người đã khuất một thể diện cuối cùng, cho dù là ở trong nước hay nước ngoài đều có nghề nghiệp này tồn tại, thể hiện một sự tôn trọng của người sống với người đã mất.
Tô Bạch hơi nhíu mày, tiếng thúc giục của mập mạp khiến cho Tô Bạch cảm thấy phiền.
- Anh muốn đi thì có thể đi một mình.
Tô Bạch nói.
- Cậu đang nói gì thế, đâu phải tôi không biết cậu muốn làm chuyện gì, chẳng qua tôi chỉ đề nghị, là đề nghị, đề nghị đó, cậu biết không? Cậu không đi, làm sao tôi đi được? Trừ khi sau này thật đúng là không có ý định gặp lại và làm việc cùng nhau, cái tính cách có thù tất báo này của cậu, tôi rất rõ ràng.
Mập mạp còn ở bên kia lẩm bẩm.
Áo khoác đưa Tô Bạch trầm xuống, chờ đến khi Tô Bạch nâng hai tay lên… Sau đó vốc một ít nước lên, Tô Bạch hắt nước lên trên mặt nữ thi, sau đấy lại dùng tay của mình lau sạch cho nữ thi.
Cuối cùng những thứ bẩn thỉu trên mặt nữ thi bị Tô Bạch dùng một loại phương thức như thế chậm rãi lau sạch.
Đôi mắt của nữ thi lộ ra trước, mắt của cô ta mở to, trước đó ngón tay của Tô Bạch còn rửa sạch tất cả nước bùn bên trong mắt cô ta, nhưng cô ta không nhúc nhích, bởi vì cô ta chết rồi, cho nên cho dù người chết có mở to mắt, bị người ta chạm vào mắt cũng sẽ không có hiện tượng khác thường gì xuất hiện.
Hai mắt đều trợn tròn, có thể nhìn thấy rất rõ ràng đồng tử, không biết vì nguyên nhân gì, mắt của nữ thi không tan rã, giống như còn rất sáng ngời, có thần.
Hai mắt, trán và lỗ tai của cô ta đều được Tô Bạch lau sạch, Tô Bạch lại vốc một ít nước lên, tiếp tục lau, ngay sau đó, miệng của nữ thi cũng được Tô Bạch lau sạch.
Ngay lập tức, da đầu của Tô Bạch bỗng nhiên căng lên.
Miệng của nữ thi hơi mở, tạo ra một loại độ cong, trước đó miệng của cô ta bị chặn lại, cho nên không cảm thấy gì, nhưng hiện tại miệng đã được dọn dẹp sạch, mấy thứ bẩn thỉu bên trong miệng đã được Tô Bạch móc ra.
Hiện tại ngũ quan của cô ta hiện ra, ngay lập tức cả gương mặt có “Sức sống” hơn nhiều.
Đây là một gương mặt trào phúng.
Một gương mặt trêu tức.
Hai mắt và miệng mở, tạo ra một độ cong, giống như ngụ ý nữ thi đang trào phúng tất cả mọi thứ trước mặt.
Đúng thế.
Trào phúng.
Cảnh tượng này đủ để khiến trong lòng một thính giả sinh ra hơi lạnh, cho dù là Tô Bạch, lúc lau dọn cho cô ta, đều không nghĩ đến cô ta lại duy trì loại biểu tình này.
Rốt cuộc cô ta đang trào phúng gì?
Trước khi chết, cô ta trào phúng người bắn tên giết chết cô ta?
Gần một thế kỷ đã trôi qua, cô ta vẫn duy trì biểu cảm trào phúng bị đóng đinh trên vách đá.
Hoặc là.
Thật ra cô ta đang trào phúng hắn, người mà hiện tại đang đứng ở trước mặt cô ta?
Trong lúc vô thức, hô hấp của Tô Bạch tăng lên, không biết là vì sao, càng nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ này, Tô Bạch càng cảm thấy một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, trong dạ dày cũng cảm thấy buồn nôn, giống như một người đeo một đôi kính cận có số độ cao gấp mấy lần độ cận của anh ta.
Lúc này, mập mạp cũng nhích đến gần, nhìn thấy gương mặt của nữ thi, mập mạp cũng kinh ngạc, một lúc lâu cũng không thể nói chuyện, sau đó mới gian nan nói:
- Nhanh, Đại Bạch, nhanh hủy thi thể của cô ta đi, tôi cảm thấy chính sự tồn tại của cô ta khiến cho hiện tại hai chúng ta bị kéo vào trong huyễn cảnh này, trước đó cô ta vẫn giấu kín, ngụy trang dưới lớp bùn nhão kia, hiện tại cuối cùng cũng lộ ra gương mặt thật sự.
- Cô ta vẫn luôn đang nhìn chúng ta, vẫn đang ngó chừng chúng ta.
- Cô ta vẫn luôn đang đùa bỡn chúng ta.
Tô Bạch gật đầu, nếu như nói huyễn cảnh này là do cỗ nữ thi trước đó luôn cố gắng không khoa trương này tạo ra, như vậy cô ta chính là mắt trận, là trung khu, hủy cô ta đi, huyễn cảnh sẽ tự sụp đổ, đến lúc đó, nơi này sẽ khôi phục thành dáng vẻ chân chính của nó.
Tô Bạch siết chặt tay lại, hơi thở quanh người bắt đầu ngưng tụ, cả người lộ ra một hơi thở sát phạt.
Giống như là cảm ứng được sát cơ của Tô Bạch, mặt nước xung quanh bình đài cũng lập tức chậm rãi sôi trào, toát ra một luồng khói đen, đồng thời cùng lúc đó, một mảng thực vật lít nha lít nhít ở bên trên cũng lập tức nhúc nhích, mang đến một loại hơi thở nguy hiểm và cảnh cáo.
Trên bình đài, những thi thể giống nhau như đúc của người Nhật kia cũng chậm rãi bắt đầu co quắp, những giọt sáp dầu bắt đầu từ trên người họ tràn ra, hiển nhiên thi thể của những người Nhật này đều đang dị biến, đồng thời bành trướng và chuẩn bị đứng dậy.
- Tô Bạch, cậu nhanh chóng hủy đi nữ thi kia, để tôi đến trấn áp những thứ này.
Trong tay mập mạp lại xuất hiện một vài lá bùa, khí thế của anh ta bỗng nhiên tăng lên.
Tô Bạch gật đầu, một quyền vung xuống, lại không phải là đối với nữ thi mà chính là một động tác giả, vô ích, tay hắn lại vốc một ít nước, tiếp theo Tô Bạch hắt nước lên trên mặt mập mạp, ngay sau đấy, tay của Tô Bạch cứ như thế ra sức xoa trên mặt mập mạp.
Vào lúc này, trên mặt mập mạp bị xoa ra một đống màng bọt trắng…