Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 564 - Chương 564 Chiếc Gương

Chương 564

Chiếc Gương


“Cậu đang làm gì thế, cậu đang làm gì thế?”


Mập mạp vừa che mặt, vừa kêu lên, lộ ra dáng vẻ bối rối và thống khổ.


- Trương Bát Nhất, anh còn giả bộ cái gì!


Tô Bạch mang theo chút dáng vẻ chán ghét nhìn bàn tay của mình, lúc này những bọt màu trắng, thoạt nhìn rất buồn nôn, mang theo một loại dầu mỡ khiến cho người ta phiền chán.


Trước đó Tô Bạch chỉ giúp người chết lau sạch mặt, lần này thì giúp một thứ nhảy nhót tưng bừng dọn dẹp, là thứ có nhiệt độ, cho dù là xúc cảm trên bàn tay, hay là trên tâm lý đều hoàn toàn không giống trước đó.


Mập mạp nghe thấy những lời này, thở dài một hơi, cuối cùng không hề che mặt mình nữa.


- Tôi chỉ muốn để cậu rời đi, làm sao cậu vẫn luôn không nghe lời như thế?


Giọng nói của mập mạp cũng biến thành của người khác, rất khàn khàn, cũng rất âm trầm, đồng thời trên mặt của anh ta, chỗ bị nước rửa đi, để lộ phần da thịt dữ tợn, giống như bị lửa thiêu đốt, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ chó cắn Lã Động Tân, chỉ là loại bất đắc dĩ này lộ ra rất xốc nổi.


(Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)


Tô Bạch lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn mập mạp đứng ở dưới bình đài.


Sở dĩ hắn có thể phát hiện ra mập mạp là giả, là vì đối phương quá dồn hết tâm trí, tuy tính cách của mập mạp có nhân tố nhát gan sợ phiền phức, nhưng anh ta càng nhiều hơn chính là sự tham lam không vào hang hổ, làm sao bắt được hổ con, nhưng con hàng này vừa xuất hiện đã không ngừng khuyên Tô Bạch rời đi. Mặc dù rõ ràng nơi này có nguy hiểm rất lớn, nhưng kẻ ngu cũng biết nơi này ẩn chứa rất nhiều kỳ ngộ, thế nhưng mập mạp lại giống như lập tức đi vào trạng thái “Thánh Nhân”, không chút nào quan tâm đến việc nơi này có khả năng ẩn chứa kỳ ngộ và bảo bối, khăng khăng muốn đưa Tô Bạch rời đi.


Việc này, căn bản không phải là phong cách hành sự của mập mạp.


Đồng thời thật đúng là giả đến mức một chút thành ý cũng không có.


Phải biết rằng, Tô Bạch cũng không phải là người bình thường gì, bỗng nhiên đi vào nơi này cũng sẽ không khiến hắn cảm thấy bối rối bao nhiêu, đồng bạn của mình khác thường như thế, sao Tô Bạch lại không cảm giác được chứ?


- Người tự ý đi vào nơi này, đều phải chết?


Mập mạp ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Bạch, khóe miệng lộ ra nụ cười ác độc, một cánh tay chỉ vào Tô Bạch, giống như là tuyên cáo, lại giống như là cảnh cáo.


- Cậu cũng không ngoại lệ.


Tô Bạch không trả lời mà chính là lấy địa ngục hỏa shotgun của mình ra, chỉ vào mập mạp giả ở dưới.


Pằng pằng pằng!


Bắn ba phát đạn xuống dưới, cơ thể béo ú của mập mạp lập tức có nước bắn ra tung tóe, bên trong chảy ra không phải là dòng máu đỏ tươi, mà chính là chất lỏng màu xanh lục.


Màu xanh lục nhuộm khắp toàn bộ bình đài.


Một chỗ thịt nát, một chỗ là nước, Tô Bạch cũng không phân biệt được gia hỏa cải trang thành cách ăn mặc của mập mạp này rốt cuộc là thứ gì, là người? Hay là quỷ? Hay là một loại sinh vật nào đó không biết tên?


Chẳng qua sau khi chất lỏng màu xanh lục này bắn ra tung tóe, toàn bộ không gian lập tức tràn ngập một mùi hương thơm nhàn nhạt, rất nhạt, cũng rất kích thích người, Tô Bạch hơi lắc đầu, lại bỗng nhiên phát hiện ra cảnh sắc trước mắt mình đang từ từ mơ hồ, loại mơ hồ này không có duy trì trong thời gian quá dài, rất ngắn ngủi, rất nhanh, Tô Bạch lại một lần nữa khôi phục thị giác.


Bình đài vẫn là bình đài, mặt nước vẫn là mặt nước, chỉ là những quỷ tử thi vừa rơi xuống bình đài như những miếng sủi cảo đều biến mất không thấy đâu nữa, nữ thi vẫn còn bị đóng đinh trên vách đá, mặt của cô ta đã được Tô Bạch dọn dẹp sạch, nụ cười trào phúng vẫn giống như cũ, sáp thi nam thì vẫn nằm trên mặt đất, cái tay kia của anh ta giống như mèo cầu tài, không ngừng nâng lên hạ xuống.


Chẳng qua có một chút khác biệt, phía bên tay phải của Tô Bạch, hình như ánh sáng của nước không rõ ràng như vậy. Khi Tô Bạch một lần nữa rơi xuống trên bình đài, cuối cùng cũng xác nhận, nơi này thế mà lại có một con đường thông về phía trước, hoàn toàn là con đường do nham thạch chắp vá lên.


Có lẽ trước đó bản thân hắn bị chịu một số ảnh hưởng của hoàn cảnh nơi đây, cho nên không nhìn thấy những thứ này, hiện tại thứ đóng giả mập mạp bị giết chết, những hư ảo che chắn trước mắt hắn đã tan thành mây khói.


Tô Bạch đi dọc theo con đường kia, con đường này không có chút chắc chắn nào, giống như từng Mai Hoa Thung đứng sừng sững ở trên mặt nước, mỗi một bước chân hạ xuống đều phải mười phần chú ý, đồng thời mỗi một cọc đều rất trơn, chỉ cần hơi không tập trung là có thể bị trượt xuống, may mắn Tô Bạch có chiếc áo khoác gió bên người, cho nên không cần lo lắng đến việc trượt chân.


Đi khoảng 50 mét, phía trước xuất hiện một bình đài khác, bình này này lộ ra dấu vết được đánh bóng, phản chiếu ánh sáng của loài sinh vật nấm bên trên, mang đến cho người ta một loại cảm giác thần bí, quỷ dị, đồng thời, trên bình đài quả thật có một chiếc gương, độ cao của chiếc gương gần như tương đương với một người trưởng thành.


Tô Bạch đi đến trên bình đài, sau đó nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện ra con đường mà hắn đi đến đây, hoàn toàn không phải thứ như trước đó hắn đã tưởng tượng, bởi vì do nguyên nhân ánh mắt và góc độ, trước đó, lúc Tô Bạch đi tới, hắn chỉ cho là dưới chân mình giẫm lên từng cái, từng cái cọc đá, thế nhưng quay đầu nhìn lại thì mới thấy rõ, đây đâu phải là cọc đá gì, rõ ràng là một đám người chết đứng ở dưới đáy nước, sắc mặt của những người chết này tái nhợt, đồng thời hiện ra một màu đen, trước đó thật ra Tô Bạch chính là giẫm lên đầu của bọn họ để đi đến, chẳng trách lại trơn như thế.


Chỉ là chiếc gương này, chính là thứ khiến Lâm Chu biến thành sáp thi sao?


Tô Bạch xoay người, bắt đầu quan sát tỉ mỉ chiếc gương này, khung bên ngoài thật đúng là cổ kính, hoa văn trên đó cũng rất có trật tự, thế nhưng khi người ta đứng ở trước mặt nó, lại không thể nhìn thấy chính mình trong gương, chiếc gương này giống như bị bôi lên một tầng thuốc màu màu đen, chỉ có dáng vẻ của một chiếc gương, lại không có công dụng của gương.


Lần này Tô Bạch không đường đột đưa tay ra chạm vào mặt gương như trước đó, mà chính là một lần nữa lấy địa ngục hỏa shotgun ra, rất bình tĩnh bắt đầu thay đạn mới.


Phía sau chiếc gương vẫn là một mảnh đen sì, chắc hẳn là còn có đường, nhưng đi đến đây, Tô Bạch không có ý định tiếp tục thâm nhập vào sâu nữa, bắn nát chiếc gương này, ít nhất có thể khiến Từ Gia Thành dừng bước, về phần những người còn lại ôm mục đích gì, cần phải xâm nhập vào sâu bên trong, nói không chừng chính mình phải chiến một trận ở đây.


Ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại, nâng họng súng lên, nhắm thẳng vào chiếc gương này.


Pằng!


Tiếng súng vang lên.


Không có dị biến nào phát sinh, cũng không có sự khác thường nào xuất hiện.


Trong gương truyền ra tiếng vỡ nát, toàn bộ chiếc gương lớn trực tiếp bị vỡ, rơi xuống trên bình đài, vỡ vụn một chỗ.


Chương 564

Bình Luận (0)
Comment