Chương 565
Sáp Thi Tô Bạch
Làm xong tất cả những việc này, Tô Bạch chuẩn bị rời đi, lúc này, chắc hẳn trời sắp sáng rồi, chính mình có thể trở lại mặt biển nghỉ ngơi một lúc, hôm nay, chắc hẳn người nên đến đều sẽ tới.
Tô Bạch không muốn tiếp tục đi vào trong, người khác có thể, Tô Bạch hắn không thể, tuy đối với cha mẹ mình, hắn không có bao nhiêu tình cảm và quyến luyến, nhưng Tô Bạch cũng không muốn bởi vì chính mình đường đột và lục lọi để Phát Thanh Khủng Bố mượn thân phận thính giả của chính mình, từ đó giống như huyết thi phát hiện ra tin tức chân chính.
Chỉ là khi Tô Bạch một lần nữa đứng lên chiếc đầu người kia, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, chiếc gương đó thế mà lại khôi phục nguyên trạng, một chút phương hướng cũng không thay đổi, mặt gương vốn dĩ bị bắn nát, lại một lần nữa khôi phục lại.
Vào lúc này, thân hình của Tô Bạch hơi dừng lại, tuy trước đó, lúc Tô Bạch dùng một phát súng bắn nát chiếc gương này, hắn cũng cho rằng hình như mọi chuyện quá thuận lợi rồi, một chiếc gương có thể khiến cho người bình thường biến thành sáp thi “trẻ mãi không già”, thế mà ở trước mặt hắn, một chút huyền bí cũng không có, cứ thế bị một phát đạn của hắn bắn nát rồi?
Chẳng lẽ nói, thân phận của thính giả còn lợi hại hơn thân phận đảng viên, vạn tà bất xâm?
Ùng ục… Ùng ục…
Mặt nước ở phía dưới bỗng nhiên dâng cao lên, lập tức phô trương, trong nháy mắt, đường ở dưới chân biến mất, đồng thời nước tiếp tục dâng lên, mãi cho đến khi lấp đầy mỗi một không gian của nơi này.
Cả người Tô Bạch bồng bềnh trong nước, vào lúc này, chiếc gương tản ra ánh sáng màu xanh lam nhu hòa, đồng thời làm cho nước biển xung quanh đều chiếu rọi ra ánh sáng màu xanh lam nhu hòa, cảnh tượng này giống như đứng ở bên trong Thủy Cung, cách tấm kính nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, rất rõ ràng, cũng rất sáng.
Cảnh tượng này, hình như Tô Bạch đã từng nhìn thấy.
Trong nháy mắt, Tô Bạch nghĩ đến, cảnh tượng này giống như đúc với hình ảnh mà bức tranh đã hiện ra cho hắn, chẳng lẽ nói, ngay lập tức, chính mình có thể lập tức nhìn thấy người phụ nữ kia?
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Giống như thật sự có thứ gì đó ở trong gương đang va chạm, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang trầm đục, ánh mắt Tô Bạch nhìn chằm chằm vào trong gương, đồng thời thân hình hắn vô thức nhích đến gần.
Trước đó chiếc gương căn bản không phản chiếu ra hình dáng gì, thế nhưng hiện tại nó lại có thể phản chiếu ra đồ vật, có lẽ, chỉ khi ở dưới mặt nước thì chiếc gương này mới thể hiện ra năng lực vốn có của nó.
Lúc Tô Bạch đến gần nó, từ trong gương, Tô Bạch cũng nhìn thấy chính mình đang không ngừng đến gần, khi cả người Tô Bạch chỉ cách chiếc gương mấy mét, bản thân hắn trong gương cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Ngay sau đó, bỗng nhiên, Tô Bạch không nhúc nhích, thế nhưng bản thân hắn ở trong gương, thế mà lại động, “hắn” đưa tay ra, vậy mà lại xuyên thấu ở mặt gương, bắt lấy bả vai của Tô Bạch.
“Hắn” ở trong gương có sức lực rất lớn, đồng thời nước biển xung quanh lập tức nhanh chóng xoay tròn, hình thành một luồng khí xoáy, bắt đầu liều mạng đè Tô Bạch xuống, giống như một bồn tắm lớn chứa đầy nước, bỗng nhiên bị mở nắp ra, nước nhanh chóng bắt đầu rút đi.
Tô Bạch ra sức giãy dụa, trên dưới quanh người bắt đầu hiện lên từng đạo huyết tuyến rất rõ ràng, nhưng thế mà vào lúc này, bản thân hắn ở trong gương cũng trở nên giống như đúc, trên thân cũng xuất hiện huyết tuyến, sức mạnh của Tô Bạch tăng lên, đồng thời sức mạnh của đối phương cũng đột nhiên được tăng lên.
Ầm!
Mặt nước phía dưới bỗng nhiên có một dòng nước xoáy nổ tung, cơ thể Tô Bạch lảo đảo, cả người cũng không chịu được nữa, trực tiếp bị hút vào trong gương, nước biển xung quanh cũng thuận thế đi vào trong gương, chiếc gương này giống như là có không gian vô cùng vô tận, ai đến cũng không từ chối.
Cuối cùng, mặt nước ở bên dưới lại khôi phục về dáng vẻ trước đó.
Giống như nơi này chưa từng xảy ra việc gì.
Thế nhưng.
Sự yên tĩnh không kéo dài được bao lâu, một cái tay vươn ra khỏi mặt gương, sau đó một người chậm rãi từ bên trong bò ra, người này có dáng vẻ giống với Tô Bạch như đúc, chỉ là trên người hắn không ngừng có những giọt sáp dầu chảy ra.
- Phù… Phù… Phù…
Ở chỗ này cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lão Long Đầu, khi tia nắng ban mai bắt đầu xuất hiện, cảnh mặt trời mọc trên đại dương bao la quả nhiên là tuyệt mỹ, chỉ là lúc này, thằng cha mập mạp lại có vẻ hết sức không hiểu phong tình, không quan tâm đến cảnh sắc xung quanh đẹp như thế nào, anh ta vẫn nằm ngáy o o, khò khè chấn động trời đất, thỉnh thoảng khóe miệng còn chảy ra nước miếng. Hiển nhiên mập mạp ngủ rất ngon, đoán chừng còn mơ thấy mộng đẹp, đối với anh ta mà nói, việc thân thuyền không ngừng lay động lại giống như một cái nôi với anh ta.
Một cơn sóng ập đến, bọt nước bắn lên tung tóe, bắn lên mặt anh ta, lúc này mập mạp mới giật mình tỉnh lại.
- Mấy giờ rồi, mấy giờ rồi?
Mập mạp nheo mắt, có chút buồn ngủ mông lung ngáp một cái, sau đó sờ lên miệng túi của mình, lấy điện thoại di động ra nhìn xuống thời gian, dường như đầu óc còn chưa kịp phản ứng, vươn vai một cái, đi đến chỗ quần áo của Tô Bạch để sờ soạng, lấy ra thuốc và bật lửa, anh ta đốt một điếu thuốc, hít một hơi, lúc này, mập mạp mới lấy lại được tinh thần.
- Mẹ kiếp, chẳng phải đã nói sau năm phút đồng hồ sẽ quay lên à, hiện tại cũng sắp năm tiếng rồi.
Việc này cũng không thể trách mập mạp mơ màng, nguyên nhân thật sự là vì trước đó Tô Bạch đã nói, sau khi xuống nước khoảng 5 phút, hắn sẽ lập tức trở về. Đối với người bình thường mà nói, loại chuyện lặn xuống nước này là rất nguy hiểm, nhưng đối với thính giả có thâm niên mà nói, cho dù muốn chết đuối cũng là một việc rất khó, cho nên mập mạp liền yên tâm thoải mái nằm ở trên thuyền chợp mắt, hoàn toàn không coi chuyện này ra gì.
Một lần chợp mắt liền ngủ đến sáng rồi.
Đến lúc này, Tô Bạch còn chưa có trở lại, mập mạp cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chẳng qua anh ta cũng không hô to gọi nhỏ, hay là vội vã nhảy xuống nước tìm người, bởi vì nếu như Tô Bạch ở phía dưới gặp chuyện gì ngoài ý muốn, mập mạp không cho là mình có thể may mắn thoát khỏi, hơn nữa, nói một câu tương đối làm tổn thương tình cảm, quan hệ của mập mạp và Tô Bạch thật đúng là không đến loại cấp độ “sống chết không rời”.
Bịch!
Một cái tay nắm lấy mạn thuyền, ngay sau đó Tô Bạch từ dưới nước leo lên.
- Làm tôi sợ muốn chết đi được, tôi còn cho rằng cậu không về được nữa.
Mập mạp sợ hãi vỗ lên lồng ngực của mình, anh ta không giải thích trong năm tiếng qua, rốt cuộc anh ta đã làm gì, cũng không giải thích việc vì sao mình không xuống biển tìm Tô Bạch, những chuyện này, căn bản không cần giải thích, tất cả mọi người đều hiểu, nhưng cho dù như thế nào, hiện tại Tô Bạch bình an trở về, như thế là tốt rồi.
Lên đến thuyền, Tô Bạch ngồi trên boong thuyền, một bên dùng tay chỉnh lại tóc, một tay khác cầm quần của mình để lau khô.
- Nào, đến hút một điếu thuốc, sau đó nói cho tôi nghe, trong năm tiếng này, rốt cuộc cậu đã ở bên dưới mân mê cái gì.
Mập mạp đưa một điếu thuốc cho Tô Bạch.