Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 566 - Chương 566 Tiên Đoán Tiến Trình

Chương 566

Tiên Đoán Tiến Trình


Tô Bạch dùng tay phải nhận lấy điếu thuốc, sau đó dùng tay trái cầm lấy bật lửa trong tay mập mạp để châm lửa.


- Phía dưới có chút quỷ dị.


Tô Bạch giống như chưa lấy lại được tinh thần, sau khi tỉnh táo lại, Tô Bạch rất nghiêm túc nói với mập mạp:


- Tôi thiếu chút nữa đã không về được.


- Mẹ kiếp! Hung hiểm như vậy sao?


Tròng mắt mập mạp đảo quanh: - Rốt cuộc ở bên dưới là gì?


Nghe thấy có nguy hiểm, bộ dáng của mập mạp lại rất vui vẻ, càng là nơi nguy hiểm thì càng có nghĩa thu hoạch phong phú, mập mạp giống như sói ngửi được mùi máu tươi vậy, đã có vẻ gấp không thể chờ được.


- Đi về trước đã.


Tô Bạch nói: - Về đến bờ, tôi sẽ từ từ nói cho anh biết, hiện tại tôi rất đói.


- À, được.


Mập mạp có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì.


Khi thuyền cập bờ, lúc này trong khu thắng cảnh đã có nhân viên công tác bắt đầu làm việc, hai người nhanh chóng lên bờ rồi rời đi.


Tô Bạch ngồi trên sườn núi, dáng vẻ hơi mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang chợp mắt.


Mập mạp cầm một đống lớn bánh mì, đồ ăn vặt và nước uống đi đến, tất cả đều đặt ở trước mặt Tô Bạch.


- Các quán ăn xung quanh đây đều chưa mở cửa, cũng không có cửa hàng ăn sáng gì cả, tôi chỉ có thể vào trong siêu thị mua ít đồ ăn này cho cậu thôi, con mẹ nó, cậu nói xem có tức hay không, vốn dĩ tôi định đi nhà vệ sinh, kết quả cửa nhà vệ sinh ở đây đều khóa, bọn họ nói hiện tại đang là mùa ít khách du lịch, cho nên phần lớn các nhà vệ sinh công cộng trong khu thắng cảnh đều không mở cửa cho người ngoài.


Tô Bạch lấy một phần bánh mì ra, rất an tĩnh ngồi ăn, hắn ăn rất chậm, nhìn không giống như đang đói bụng.


Mập mạp ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, vỗ bả vai hắn:


- Chuyện đó, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết một chút, rốt cuộc bên dưới là gì không?


- Một chiếc gương.


Tô Bạch mở một chai nước khoáng ra: - Một chiếc gương rất đáng sợ.


“…” – Mập mạp


- Thật ra, cậu có thể nói kỹ càng hơn một chút.


Tô Bạch lắc đầu, đưa tay ra chỉ vị trí tường thành đối diện với dốc núi.


Mập mạp nhìn theo hướng ngón tay của Tô Bạch chỉ sang, trên đoạn tường thành này có ba người đang đứng ở đó, hai nam một nữ, chính là Lâm Chu, Từ Gia Thành và Dĩnh Oánh Nhi.


- Con có thể về được rồi.


Lâm Chu rất nghiêm túc nói với Dĩnh Oánh Nhi:


- Con ở lại nơi này sẽ khiến cha phân tâm.


Dĩnh Oánh Nhi mỉm cười, giúp Lâm Chu phủ thêm áo khoác, sau đó gật đầu, quay người đi xuống khỏi tường thành.


- Cô con gái này của ông khá tốt.


Từ Gia Thành tháo kính râm xuống, vừa hưởng thụ gió biển, vừa nói: - Người ta thường nói cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử (Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào túc trực bên giường), dáng vẻ quái quỷ này của ông, cô ta còn có thể đối xử với ông tốt như thế.


- Tôi nuôi con bé.


Lâm Chu nói.


- Ha ha.


Từ Gia Thành cười hai tiếng, nói: - Tiếp theo, bắt đầu làm chuyện nghiêm túc đi.


- Xuống biển thôi.


Lâm Chu đi đến lỗ châu mai ở tường thành, vỗ tay lên tảng đá ở nơi này: - Chắc hẳn cậu không chết chìm đúng không.


- Nực cười.


Từ Gia Thành lơ đễnh nói.


- Kỹ năng bơi của tôi cũng rất tốt.


Lâm Chu cởi chiếc áo khoác mà Dĩnh Oánh Nhi vừa mặc lên cho mình xuống, tiện tay ném trên mặt đất: - Chúng ta trực tiếp từ nơi này đi xuống, cậu kéo lấy tôi, tôi chỉ đường cho cậu, không phải quá xa.


- Được.


Một tay Từ Gia Thành giữ lấy Lâm Chu, sau đó hai người trực tiếp từ trên tường thành nhảy vào trong biển.


- Cánh quân thứ hai đã đi.


Thấy Lâm Chu và Từ Gia Thành nhảy xuống biển, mập mạp bỗng nhiên sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, giống như món bảo bối mà mình nhận định sắp bị người khác lấy đi mất.


- Khụ khụ khụ…


Tô Bạch ho khan một tiếng, trong lòng bàn tay có một ít đờm, những đờm này rất sền sệt, giống như là sáp dầu vậy, chỉ là lúc này mập mạp đưa lưng về phía Tô Bạch, nhìn về phía tường thành ở phương xa kia, cho nên không chú ý đến, Tô Bạch lập tức làm động tác đưa tay lau lên bãi cỏ.


- Cậu còn ngồi yên ở đó sao?


Cuối cùng mập mạp cũng quay người lại nhìn Tô Bạch: - Phải biết rằng ở trong đó rất có thể sẽ có manh mối của cha mẹ cậu, rốt cuộc cậu đến nơi này là vì cái gì?


- Để bọn họ đi trước dò đường, đợi một lát nữa, chúng ta sẽ đi xuống.


Tô Bạch đem phần bánh mì còn dư đặt ở bên người, đứng lên, lấy ra một tờ giấy để lau miệng, lại lau lòng bàn tay của mình.


- Cậu còn muốn đợi bao lâu nữa?


Mập mạp có chút mơ hồ nói.


- Không lâu đâu, nhanh thôi.


Ánh mắt của Tô Bạch bỗng nhiên nhìn về phía sau, ở nơi đó có một người đàn ông mặc quần bò và áo choàng màu đỏ tím dựa vào trên thân cây, cười như không cười nhìn hắn.


- A Bạch, đã lâu không gặp.


Hải thiếu gia cười, vẻ mặt phong tình vạn chủng.


Một chiếc xe Jeep lấy tốc độ rất nhanh đi trên đường lớn, hiện tại ở Tần Hoàng Đảo đang là mùa ít khách du lịch, hơn nữa còn là sáng sớm, vì thế ở trên đường không có quá nhiều xe.


Trên xe có hai người đàn ông đang ngồi ở đó, một người mặc áo khoác quân phục, đội mũ, cuộn tròn ở trên chỗ ngồi, giống như đang ngủ gật, một người khác thì mặc áo lông màu đen, đầu trọc, đang lái xe.


Lúc trước, khi mấy người Tô Bạch, Huân Nhi, Sở Triệu cùng nhau thành lập nên câu lạc bộ giết người, ở trong mắt người đời đã xem như là một việc phản loạn, thậm chí là khiến người nghe sởn cả tóc gáy, mà hai người này, bọn họ chính là một trong những người đã sáng lập ra tổ chức kia, bây giờ tổ chức này không chỉ phát triển nhanh chóng ở khu vực Kinh Tân Đường (Bắc Kinh – Thiên Tân – Đường Sơn), mà còn có thế lực rất lớn ở phía Nam và phía Tây, mà giáo lý và khẩu hiệu tuyên truyền của tổ chức này, cho dù là thính giả có thâm niên, thậm chí là thính giả cao cấp nghe xong cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.


Đây là một tổ chức được thành lập với tôn chỉ là lật tung Phát Thanh Khủng Bố, hoặc có thể gọi là… Tôn giáo.


- Thiết Tử, nhanh dậy đi, sắp đến nơi rồi.


Người đàn ông mặc áo lông đen lái xe đưa chân ra đạp vào người đàn ông kia.


- Quân Nhi, anh lái nhanh như vậy làm gì, tôi còn muốn ngủ thêm một lát.


Thiết Tử ngồi thẳng người, đưa tay lau đi nước mũi của mình, hình tượng này của anh ta giống như một người đàn ông chơi bời lêu lổng không có việc gì làm, không có chút nào giống với phong thái của một thính giả có thâm niên.


Chiếc xe Jeep dừng lại trước bãi đỗ xe của khu thắng cảnh Lão Long Đầu, người đàn ông mặc áo lông đen đi xuống, mở ra cốp sau, lấy ra một cái túi rất lớn.


- Kiểm tra qua một chút đồ vật, sau đó đi vào.


- Đám người đó đến đông đủ rồi chứ?


- Bọn họ sẽ còn sốt ruột hơn cả chúng ta.


- Cũng đúng.


Người đàn ông tên là Thiết Tử cũng đi xuống xe, từ bên trong áo khoác quân phục của chính mình lấy ra một chiếc nỏ, chiếc nỏ này có màu bạc, cho dù là ở trong trời đông giá rét như hiện tại, nó vẫn lộ ra ánh sáng lạnh lẽo khiến cho người ta có loại cảm giác không dám nhìn thẳng, có trời mới biết phía trên đó đã tạo ra bao nhiêu sát nghiệt.


Chương 566

Bình Luận (0)
Comment