Chương 567
Tay Trái
“Hiện tại có lên luôn dây cung không? Pháp khí này của anh dễ dùng thật đấy, nhưng mỗi lần lên dây cung tốn khá nhiều thời gian.”
- Ừ, trước tiên lên dây cung đi.
Thiết Tử gật đầu.
Quân Nhi lấy một chiếc hộp vuông từ trong túi ra, ném cho Thiết Tử, trước tiên, Thiết Tử dùng bàn tay vỗ nhẹ, mở ra phong ấn của hộp. Sau đó từ bên trong lấy ra một tên nỏ màu đen, móc lên trên dây, bỏ ra khoảng 10 giây để chuẩn bị hoàn tất.
Nếu như lúc này Tô Bạch đứng ở đây, nhìn thấy mũi tên này, đoán chừng hắn sẽ lập tức nghĩ đến tình cảnh mà mình đã thấy trong tranh.
Mũi tên xuyên thủng trước ngực mẹ hắn chính là mũi tên này.
Ngay cả hơi thở bên ngoài của mũi tên này cũng giống như đúc.
Quân Nhi thì đặt hai chiếc dao găm quân đội lên hông mình, khép chặt áo lông lại, vẫy tay với Thiết Tử.
- Hiện tại chúng ta có thể đi chăm sóc những người bạn không mời mà đến này rồi, tuyệt đối đừng như lần trước là được.
- Chẳng phải lần trước là do đúng lúc hai người chúng ta đi vào trong thế giới chuyện xưa, cuối cùng bức tranh đó vẫn bị hòa thượng hoặc là tên bịp bợm kia lấy đi, lần này hai người chúng ta đều ở đây, không thể để cho những kẻ bên ngoài làm càn.
- Ẻo lả, sao cậu còn chưa chết!
Hiển nhiên mập mạp cũng biết Hải thiếu gia, việc này cũng bình thường, cho dù trong hiện thực chưa từng gặp nhau, nhưng khó tránh khỏi việc gặp mặt trong thế giới chuyện xưa, nhìn giọng điệu của mập mạp, hiển nhiên đối với tên ẻo lả này, anh ta không quá thích.
- Ôi, mập mạp đáng yêu của tôi, anh cũng ở đây à!
Hải thiếu gia cố ý giả bộ ra dáng vẻ kinh ngạc, giống như vừa mới nhìn thấy mập mạp vậy, sau đó bước chân đi đến.
Nói thật lòng, vẻ ngoài của Hải thiếu gia rất anh tuấn, mang theo một loại khí chất ôn nhu, gần như ngôi sao Hàn Quốc, nếu như dựa theo loại hình mỹ nam đang được ưa chuộng, Hải thiếu gia thắng Tô Bạch một bậc, dù sao cả người Tô Bạch đều có vẻ góc cạnh và cứng rắn, đối với rất nhiều cô gái mà nói, loại phong cách nam tính này, thật ra không được hoan nghênh.
Hải thiếu gia đi đến bên cạnh Tô Bạch, đặt tay lên vai hắn, cố ý nhéo nhéo.
Rắc!
Trong nháy mắt,
Tô Bạch cầm ngược lại tay Hải thiếu gia, cổ tay phát lực, cả người Hải thiếu gia lảo đảo, nếu như không phải một tay khác của anh ta giữ được một thân cây, thiếu chút nữa anh ta đã ngã xuống. Hải thiếu gia không cố ý phát ra lực lượng của chính mình, bởi vì anh ta biết rõ, nếu như lúc này chính mình phản kháng đối phương một cách thái quá, đối phương cũng sẽ tăng lực lên, đấu “cơ bắp” với đối phương, ha ha ha, việc này Hải thiếu gia vẫn tự mình hiểu được.
- Chán ghét, người ta chỉ muốn sờ anh một chút mà thôi.
Hải thiếu gia bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ánh mắt của Tô Bạch hơi nheo lại, đưa tay phủi lên vai mình, thật ra ở phía dưới quần áo có một tầng dầu mỡ mỏng, đây là do trong người Tô Bạch bài xuất ra.
Thật ra có rất nhiều phương thức, hành động để biểu đạt cảm xúc, cho dù đối với một người gay mà nói cũng sẽ có rất nhiều loại lựa chọn, thế nhưng trước đó, Hải thiếu gia đặt tay lên vai Tô Bạch, còn vô thức vuốt nhẹ một chút, rõ ràng là đang tìm kiếm một loại xúc cảm.
Một lại xúc cảm đặc biệt.
Cho dù Tô Bạch nhanh chóng làm ra phản ứng, nhưng hắn không thể xác định được rốt cuộc Hải thiếu gia có tìm ra được loại xúc cảm này hay không.
Điểm này đối với Tô Bạch mà nói ra rất quan trọng.
Hải thiếu gia lấy một bao thuốc lá từ trong túi của mình ra, ném cho mập mạp một điếu, lại ném cho Tô Bạch một tiếng.
Tô Bạch dùng tay trái của mình để nhận thuốc.
Ngay sau đó, Hải thiếu gia cầm bật lửa châm lửa cho mập mạp, mập mạp thấy thái độ của Hải thiếu gia cung kính như thế, mập mạp tạm thời không có ý định so đo về việc đụng chạm giữa hai người trong thế giới chuyện xưa trước đó. Chỉ là, sau khi châm lửa cho mập mạp xong, Hải thiếu gia tức giận nhìn thoáng qua Tô Bạch, trực tiếp ném chiếc bật lửa này về phía Tô Bạch.
- Hừ, tự mình làm đi.
Tô Bạch dùng tay trái nhận lấy bật lửa, dùng tay trái đốt thuốc.
- Cậu đến đây làm gì?
Ba người đàn ông đứng ở trên sườn núi, giống như ba người bạn tốt hẹn nhau đi ra ngoài đạp thanh vậy, thế nhưng quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, cũng không thuần túy như thế.
- Tôi nhận được chút tin tức, nơi này có đồ tốt, vì thế tôi thử đến đây xem sao.
Hải thiếu gia nhún vai nói: - Sao nào, nơi này đã bị các anh thầu hết rồi à?
- Vậy cậu đi của cậu, chúng tôi không đi cùng cậu.
Tô Bạch rất kiên định nói, không mang theo một chút có thể thương lượng nào.
- Đừng mà, ít nhất chúng ta cũng quen biết nhau, có chỗ tốt thì cũng nhau vơ vét, đúng không?
Hải thiếu gia nói một cách đầy ý tứ sâu xa.
Mập mạp há to miệng, không nói gì, vốn dĩ anh ta cảm thấy kéo theo Hải thiếu gia đi cùng là tốt nhất.
Trước đó Tô Bạch mới nói, phía dưới có nguy hiểm rất lớn, mà đi đến một nơi thần bí quỷ dị như thế, loại nguy hiểm “từng quyền đến thịt” không phải là thứ khiến mọi người lo lắng nhất, ví dụ như cương châm, cương thi, mũi tên, sấm sét gì đó ở ngoài sáng, hai người đi đến đó cũng dễ đối phó, khó chơi nhất cũng là đáng sợ nhất chính là bẫy rập đến từ phương diện tinh thần, linh hồn, cho dù là người mạnh hơn, một khi không cẩn thận cũng sẽ dễ dàng bị mắc lừa.
Thật ra, thực lực của một người không thể chỉ đơn giản là dựa vào thực lực đối chiến của anh ta, mà chính là phải cân nhắc trên toàn diện, có lẽ Hải thiếu gia không đánh thắng được Tô Bạch, nếu như một chọi một, về mặt thực lực, Tô Bạch vượt qua anh ta, nhưng phương hướng cường hóa và thứ mà Hải thiếu gia am hiểu đúng lúc lại chính là phương diện huyễn cảnh, sự gia nhập của anh ta quả thực mang đến một tác dụng rất lớn, thế nhưng Tô Bạch kiên quyết từ chối như vậy, lời cũng nói ra rồi, mập mạp không tiện nói gì thêm.
Tô Bạch đứng thẳng người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hải thiếu gia, ý vị uy hiếp trong đó, không cần nói cũng biết.
Hải thiếu gia giang tay, ra hiệu chính mình rõ ràng.
- Được rồi, OK, tôi đi, tôi đi một mình.
Hải thiếu gia quay người, đi xuống sườn núi, xem dáng vẻ này của anh ta là dự định một mình xuống biển.
Mập mạp ngáp một cái: - Đại Bạch, thật ra cậu ta rất hữu dụng.
Lúc này, mập mạp có thể dài dòng hai câu, biểu đạt ra một chút bất mãn của mình.
- Nơi này, không phải ai cũng có thể biết được.
Tô Bạch giải thích: - Cậu ta có con đường của mình, khả năng lớn là còn có mục đích hoàn toàn khác với chúng ta, anh có thể cho tôi mặt mũi, đến khi đó từ bỏ một số lợi ích, đây chính là hứa hẹn mà trước đó chúng ta đã đạt thành, nhưng anh có thể bảo đảm cậu ta không?
Mập mạp nghe xong, đột nhiên cảm nhận được chính là đạo lý này, nói cho cùng thì hành động lần này là Tô Bạch “nòng nọc nhỏ tìm mẹ”, bản thân anh ta chỉ bán mặt mũi đi làm nhân vật phụ trợ, thật ra có thể vơ vét một chút thì vơ vét một chút, không vơ vét được gì cũng không sao, thế nhưng Hải thiếu gia vậy mà cũng biết đến nơi này, hơn nữa cũng đến đây vào lúc này, nói Hải thiếu gia không có mục đích riêng của mình, người nào sẽ tin chứ, dáng vẻ này không thể tránh khỏi mâu thuẫn.