Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 568 - Chương 568 Thuận Tay Trái

Chương 568

Thuận Tay Trái


“Đến lúc đó chúng ta bơi hay là ngồi thuyền?”


Mập mạp hỏi, sau đó cười nói: - Được rồi, là do tôi lắm miệng, chúng ta đã biết vị trí cụ thể ở nơi nào được, chúng ta trực tiếp lặn xuống nước bơi đến đó là được, cậu chờ một chút, vừa rồi tôi quên không mua thuốc lá, trước tiên tôi đi mua thuốc lá, sau đó lại cạy cửa nhà vệ sinh ở đây, vào trong giải quyết vấn đề cần giải quyết, làm việc này ở dưới nước thì không được tiện cho lắm, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi.


Tô Bạch khẽ gật đầu.


Lúc này, mập mạp rời đi, đi xuống sườn núi, đi về phía nhà vệ sinh.


Du lịch mùa ít khách, khu thắng cảnh vì muốn tiết kiệm chi phí, cho nên phần lớn các nhà vệ sinh công cộng đều bị đóng lại, mập mạp đi đến cửa, trực tiếp đưa tay ra đập nát khóa cửa, sau đó đi vào.


Nói thực ra, mập mạp thật đúng là dự định giải quyết một chút, dù sao tối qua ở quán cơm gia đình kia, anh ta đã ăn không ít đồ dầu mỡ.


Đứng trước bệ xí, mập mạp vừa định kéo khóa quần xuống, kết quả là dừng lại.


Lúc này, cửa buồng vệ sinh được mở ra, Hải thiếu gia dựa vào cánh cửa này, đứng một bên nhìn mập mạp ở bên trong.


- Đừng khách sáo, nên kéo thì cứ kéo thôi.


- Đây có tính là gay kéo khóa quần của tôi không?


Mập mạp tức giận, vươn tay cầm chốt cửa, đóng cửa lại, đồng thời nhắc nhở: - Cậu đó, cậu mà còn dám làm loạn, có tin ông đây, cứt cũng không cần ỉa, đi đến đánh cậu một trận không?


- Tôi đến đây cũng không phải để xem anh đi ị, tôi chỉ muốn hỏi anh một việc, Tô Bạch, anh ta thuận tay trái à?


Hải thiếu gia đứng ở bên ngoài buồng vệ sinh.


- Thuật tay trái ư? Không đâu, cậu ta không thuận tay trái, nếu như Tô Bạch thuận tay trái, ít nhất tôi cũng phải có ấn tượng gì đó chứ.


Mập mạp rất chắc chắn nói.


- Vậy thì thật kỳ quái, lúc tôi ném bật lửa cho anh ta, anh ta dùng tay trái để nhận lấy, sau đó cùng dùng tay trái để châm lửa.


Hải thiếu gia có chút ngoài ý muốn nói: - Chẳng lẽ chỉ là một loại trùng hợp.


- Tay trái ư?


Dường như mập mạp bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta nói: - Tôi cũng nhớ tới, từ sau khi cậu ta từ trong biển đi ra, lúc tôi đưa thuốc lá cho cậu ta, cậu ta cũng dùng tay trái để nhận, đồng thời cũng dùng tay trái cầm bật lửa để đốt thuốc.


- À.


Hải thiếu gia nở nụ cười hài lòng, sau đó bịt mũi, quạt tay:


- Tên mập mạp chết bầm, bên trên miệng còn đang nói chuyện đấy, thế mà cái lỗ ở dưới vẫn còn tuôn ra được.


- Thôi đi, chẳng lẽ cậu không biết, một bên đi ị, một bên ở cạnh, có người cách tường nói chuyện với cậu là một việc rất hưởng thụ sao?


Mập mạp không chút để ý, nói.


- Được rồi, anh tốt nhất cứ ngồi đó mà hưởng thụ, Tô Bạch nhà anh không cho phép tôi đi cùng, tôi đi xuống nước trước, gặp nhau ở biển.


Bóng dáng Hải thiếu gia biến mất trong nhà vệ sinh.


Mập mạp nhổ một ngụm nước bọt xuống trước mặt:


- Đồ ẻo lả.


- Tôi đã dùng mấy tầng giấy dầu để gói kỹ thuốc lá và bật lửa, chắc hẳn sẽ không thấm nước.


Sau khi giải quyết xong, mập mạp thật đúng là đi đến siêu thị mua thuốc lá về.


- Rất thông minh.


Tô Bạch cười nói.


- Làm sao cậu lại đổi vị trí rồi?


Mập mạp có chút buồn bực nói, anh ta nhớ kỹ, trước đó Tô Bạch ngồi ở bên sườn núi phía Tây, kết quả sau khi anh ta quay lại thì Tô Bạch lại chuyển sang ngồi bên sườn núi phía Đông.


- Nơi đó có mấy du khách vừa đến chụp ảnh.


Tô Bạch giải thích.


- À, thì ra là thế, vậy bây giờ chúng ta xuống biển sao?


Mập mạp gãi đầu một cái: - Thế nhưng cậu còn chưa nói kỹ cho tôi biết về tình hình bên dưới.


- Đến đó anh sẽ biết, có một chút nguy hiểm, nhưng tôi cũng có kinh nghiệm rồi, yên tâm đi, tôi sẽ để cho anh trở về giống như tôi vậy.


- Ha ha, lời này của cậu nói ra, làm sao lại có cảm giác là lạ.


Mập mạp cười ha hả, sau đó cùng Tô Bạch đi xuống sườn núi, đi đến tường thành giáp với bờ biển, phía trước chính là màu xanh thăm thẳm của nước biển.


Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, ở Lâm Đồng của tỉnh Thiểm Tây, sự phát triển của nơi này dựa vào lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, mà ở Tần Hoàng Đảo, cảnh biển độc đáo cũng chính là tài nguyên du lịch quý giá nhất của nó, phải biết rằng Bắc Đới Hà nổi tiếng gần xa cũng ở cách đây không xa lắm, vì thế thoạt nhìn nước biển vẫn rất sạch, không có rác rưởi gì.


Mập mạp hít sâu một hơi rồi nhảy xuống trước, đem thuốc lá và bật lửa giấu vào chỗ sâu nhất trong ngực.


Tõm!


Bởi vì hình thể của mập mạp, cho nên bọt nước bắn lên tung tóe, cũng dẫn đến một động tĩnh không nhỏ, có một vài du khách đã bắt đầu đi đến gần nơi này, để nhìn xem là xảy ra chuyện gì.


Vào lúc này, Tô Bạch cũng không do dự nữa, thả người nhảy xuống.


Nơi xa, trên sườn núi mà lúc đầu Tô Bạch và mập mạp ngồi xuống, một nhân viên dọn vệ sinh của khu thắng cảnh đang cầm kẹp sắt để nhặt rác, ánh mắt của anh ta rơi vào đất trên sườn núi, có chút ngoài ý muốn ồ lên một tiếng, sau đó nhanh chóng đi đến đến chỗ sườn núi bị làm tổn hại, phát hiện ra khu vực cỏ dại có diện tích khoảng hai bàn tay lớn ở nơi này, cỏ đã biến thành màu vàng, còn cỏ xung quanh thì vẫn xanh biếc.


- Cỏ này bị bệnh hay là do côn trùng?


Nhân viên dọn vệ sinh có chút lo lắng, ngồi xổm xuống sờ soạng trên một đám cỏ vàng, trong lòng bàn tay anh ta có một loại cảm giác đầy mỡ.


- Đây là gì, dầu thực vật sao?


Lúc này, về cơ bản thì mặt trời đã lên, ánh nắng chiếu vào chỗ khu cỏ có màu vàng này, thế mà phát ra một chút ánh sáng như tia nắng, giống như là phủ lên một tầng sáp.


Cơ thể to lớn của mập mạp ở dưới nước rất linh hoạt, thật ra Tô Bạch vẫn luôn rõ ràng, lúc trước khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy mập mạp, mập mạp ở trước mặt hắn ôm chiếc rương đồng, trực tiếp người nhẹ như yến, nhảy qua tường bao, có đôi khi, mỡ trên người mập mạp càng giống như một loại thủ thuật che mắt kẻ khác, thật ra tên gia hỏa này rất linh hoạt.


Trên thực tế, tư vị của đáy biển không dễ chịu, một mặt là áp suất không khí, mặt khác là thiếu oxy, tuy hai người đều đã được cường hóa, sức mạnh của cơ thể và mỗi một bộ phận đều khác hẳn với người thường, nhưng để bọn họ không cần dựa vào bất kỳ dụng cụ nào để đi xuống biển, cảm giác khó chịu kia là không thể tránh khỏi.


May mắn, lần này Tô Bạch quen việc dễ làm, hắn trực tiếp chui vào bên trong loài sinh vật nấm ở phía dưới một khối nham thạch lớn, trong nháy mắt, cả người chen vào không thấy đâu nữa.


Đầu tiên mập mạp giật nảy mình, lập tức đưa tay ra đi vào dò xét một chút, sau đó mãnh liệt rút tay ra được, trên lòng bàn tay có cảm giác gai cay giống như bị dính bột ớt.


May mắn mập mạp cũng xem như là kiến thức rộng rãi, lúc này anh ta vận khí để cho mình đi vào trạng thái giả chết, sau đó cơ thể vô thức nghiêng về phía trước, đi vào “trong cái ôm ấp” của loài sinh vật nấm này, bởi vì cơ thể không còn sinh cơ, cho nên những loài sinh vật nấm này không có hứng thú với anh ta, chúng nó không giống như loài hoa ăn thịt người, cũng không phải là dã thú, thứ chúng nó khao khát là sinh mệnh.


Chương 568

Bình Luận (0)
Comment