Chương 569
Đường Đầu Người
Khi mập mạp thật vất vả mới theo dòng nước xiết hướng lên trên trở ra, anh ta há miệng, ở trên mặt nước thở hổn hển.
Mà lúc này, Tô Bạch đã ngồi trên bình đài chờ anh ta rồi.
- Cậu không đợi tôi gì cả, cậu đã tới đây rồi, quen việc dễ làm, lại để cho một mình tôi ở phía sau sờ loạn, đi loạn, ở bên dưới tối chết đi được, người ta thật sự cảm thấy sợ hãi đấy.
Hai tay mập mạp chống lên mép bình đài, xoay người đi lên, nằm ở trên bình đài, bắt đầu nghỉ ngơi.
- Làm sao anh lại bắt đầu giống cái tên ẻo lả kia rồi thế?
Tô Bạch hỏi.
- Phi phi phi, bàn gia tôi Long Tinh Hổ Mãnh, anh đây thẳng tắp như khúc gỗ, sao có thể biến cong được, không có khả năng, không có khả năng.
Tô Bạch đứng lên, nhìn về phía mập mạp:
- Anh nghỉ ngơi xong chưa?
- Được rồi.
Mập mạp lảo đảo đứng lên, giống như vừa rồi lặn một vòng ở dưới nước đã hao hết tất cả sức lực của anh ta.
- Nơi này thật sạch sẽ, không khí thế mà cũng tươi mát, mập mạp ngẩng đầu nhìn về những loại sinh vật nấm lít nha lít nhít trên đỉnh đầu.
- Móa nó, những thứ này không có ánh sáng mặt trời, thế mà cũng có thể quang hợp được.
- Theo như lý thuyết mà nói, nơi này bị nước ngăn cách với bên ngoài, hẳn là giống như một chiếc bình bị bịt kín, người bình thường nếu như không mang theo bình dưỡng khí, cứ như thế đi vào đều có thể sẽ bị trúng độc, nhưng thế nào nơi này lại giống như thảo nguyên lớn vậy.
Chức nghiệp của mập mạp hướng về phát triển Thiên Môn một chút, thật ra bản lĩnh đi đổ đấu (đào mộ), kham sơn định huyệt mới chính là sở trường của anh ta, mà khí lưu, thật ra chính là một bộ phận rất quan trọng để tạo thành không gian bị bịt kín, kiến giải hạn hẹp mà nói, có thể thu hoạch được rất nhiều tin tức hữu dụng.
(Thiên môn còn được gọi là Tâm môn, Thiên quan, Huyền quan, là cách các nhà phong thủy gọi dòng nước chảy đến trước huyệt, tức là nơi thủy phát tích của long tùy theo sự phân chia của long mạch.)
- Trước chúng ta đã có ít nhất hai nhóm người đến đây.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, phía trên mặt đất còn có một tầng màu đen, mang theo tính chất dính tương đối lớn, vẫn luôn dán lên vị trí khu vực bình đài này, lúc bước chân đi qua nơi này, nhất định sẽ để lại dấu chân, hơn nữa sẽ căn cứ vào thời gian khác biệt, sẽ mang theo tính bành trướng, từ từ khôi phục như trước.
- Đây hẳn là đám người Lâm Chu và tên ẻo lả kia rồi.
Mập mạp nhìn thoáng qua rồi nói, nhưng rất nhanh, ánh mắt của anh ta vẫn chần chờ trên vị trí đỉnh đầu:
- Đại Bạch, cậu nói xem, những loại sinh vật nấm ở trên đỉnh đầu chúng ta, có giống với từng con mắt không?
Tô Bạch lắc đầu:
- Anh không phải là học sinh tiểu học đến nơi này đạp thanh, sau khi trở về bị giáo viên giao cho bài tập viết nhật ký về một ngày, ở chỗ này, không cần dùng những biện pháp ví von hoặc là tu từ, nhân cách hóa. Đi sang bên này, nơi này có đường.
Tô Bạch nhớ rõ nơi này có một con đường hoàn toàn là từ đầu người chồng chất lên, giẫm lên đầu người ta để đi qua, lúc đó có thể đi vào một bình đài, trên bình đài có chiếc gương kia, mà chính mình, chỉ cần đưa mập mạp đến trước gương là được.
Mập mạp cũng biết Tô Bạch đã từng đến nơi này, cho nên anh ta không nghi ngờ gì, đi theo Tô Bạch hướng về bên đó, thế nhưng đi tới đi tới, Tô Bạch bỗng nhiên dừng lại.
- Sao thế?
Mập mạp hỏi.
- Nên sớm xuất hiện con đường kia rồi.
Tô Bạch nói:
- Rõ ràng nên sớm đi đến đó, thế nhưng con đường kia còn chưa có xuất hiện.
Mập mạp có chút kỳ quái hỏi: - Tôi nói này Đại Bạch, có phải là do trước đó cậu vội vàng, cho nên nhớ lầm phương hướng rồi không? Ví dụ như lúc đó cậu rất sợ hãi, cậu rất bối rối, khi đó cậu cảm thấy một mình ở chỗ này rất cô độc, cho nên cậu nhớ nhầm…
Nói đến đây, mập mạp không nói gì nữa, bởi vì Tô Bạch đã quay đầu lại, mang theo một loại ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta.
- Sao thế? – Mập mạp hỏi.
- Thứ nhất, tôi có ngu ngốc như vậy không?
Đúng thế, Tô Bạch không phải là người ngu ngốc như vậy.
Người bình thường gặp phải chuyện khẩn cấp có thể sẽ hoảng hốt chạy bừa, có thể dẫn đến trí nhớ hỗn loạn, nhưng Tô Bạch là một thính giả có thâm niên, có gió to sóng lớn gì chưa thấy qua? Làm sao lại phạm vào loại sai lầm cấp thấp này?
- Thứ hai, tại sao tôi lại cảm giác anh có chút gì đó không thích hợp, ngày thường, anh nói không ít, nhưng không đến mức nhiều như thế, anh đang khẩn trương đó à?
Mập mạp nghe thấy Tô Bạch nói thế, anh ta thở dài: - Không, chỉ là có chút kích thích.
Tô Bạch không có tiếp tục truy hỏi đến cùng mà chính là hỏi:
- Đường biến mất không thấy đâu nữa, liệu có phải là do trận pháp gì hay không?
- Nơi này không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy đang vận hành trận pháp.
Mập mạp rất chắc chắn nói:
- Cậu vẫn chưa nói kỹ càng cho tôi biết, ở dưới này, cậu đã nhìn thấy cái gì, gặp phải sự việc gì, vậy bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, con đường mà cậu nói kia, rốt là con đường như thế nào không?
- Bên dưới giống như là có từng người đang từng ở nơi đó, đầu của bọn họ cũng chính là nền tảng của con đường kia, lúc đi qua, chân giẫm lên trên đầu của bọn họ.
- Đường đầu người?
Mập mạp nói ra ba chữ này: - Ha ha ha, thật thú vị, phía dưới lại có thứ này, đây không phải là thứ bắt đầu từ thời nhà Hán, sau đó đã thất truyền rồi sao?
- Đường đầu người?
- Ừ, hiện tại con đường kia đã biến mất khỏi vị trí ban đầu rồi đúng không? Chuyện này quá bình thường, chúng nó di động.
Mập mạp ngồi xuống, dùng tay vẽ lên bên trên rong biển, giống như là đang tính toán thứ gì đó.
- Đầu người đường được xem như là một phương thức xây dựng đường thường được dùng trong mộ địa, ở thời kỳ Đông Hán đã thất truyền. Lúc trước khi Xích Mi Quân đào mộ Lữ Trĩ (Lã Trĩ) đã chết rất nhiều người, sau đó thật vất vả mới đào được thi thể của bà già Lữ Trĩ kia ra, kết quả dứt khoát gian thi cho hả giận, nguyên nhân cụ thể, trên sử sách không viết, nhưng ở trong nghề này của chúng tôi, ở một ít việc được truyền miệng từ đời này sang đời khác, có đôi khi còn chính xác hơn cả những gì được ghi chép trên sử sách, đó chính là một đại tướng của Xích Mi Quân dẫn theo thuộc hạ của mình đi lên con đường đầu người này, kết quả một đi không trở lại, biến mất ở ngay trong mộ địa, không tìm thấy bọn họ, bọn họ cũng chưa hề đi ra, cho nên mới tạo thành tổn thất lớn như thế với Xích Mi Quân.
- Phải biết rằng Xích Mi Quân đào lăng Đế Vương chính là hơn mấy ngàn vạn người ra tay, cho dù trong mộ địa có cơ quan ám tiễn thì có thể giết được mấy người chứ? Lửa giận của bọn họ đương nhiên là sẽ phát tiết trên người Lữ Trĩ.
- Vậy con đường này đi nơi nào?