Chương 570
Hư Ảnh
“Cậu đừng nóng vội, có thể tính toán ra được, căn cứ vào thời gian cậu đi xuống nơi này, cùng với thời gian hiện tại để tính, chúng ta đi về phía bên này thôi.”
Mập mạp chỉ về một hướng bên trái:
- Có lẽ là tám, chín phần mười, đầu người mà cậu giẫm lên kia, thật ra không chỉ là từng cái đầu người lơ lửng, chúng nó là một bộ phận của thi thể lộ lên trên mặt nước, là thi thể lúc còn sống bị rót thủy ngân, ngược sát mà chết, dựa theo trình tự sắp xếp đặc biệt, cộng thêm một số đồ vật đặc thù xâu chuỗi thì có thể sinh ra một mối liên hệ nhất định với từ trường của trái đất, hiểu một cách đơn giản hơn, thật ra bọn họ tương đương với một chiếc kim đồng hồ, sẽ xoay xung quanh kia.
Lần này đến lượt mập mạp dẫn đầu, Tô Bạch đi theo phía sau, mập mạp đi ở phía trước vẫn luôn do dự muốn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Bạch, nhưng sau cùng đều nhịn được, bởi vì anh ta có cảm giác, càng đi vào chỗ sâu, cả gương mặt của Tô Bạch càng biến mất trong bóng tối.
Đi khoảng 2 phút đồng hồ, trước mặt, trong bóng tối xuất hiện từng thứ nhô lên giống như là mai hoa thung, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được con đường này.
(Mai hoa thung (梅花樁), Mai hoa trang 梅花桩, hay gọi chính xác hơn là Mai hoa thung pháp (phép tập trên cọc gỗ mai hoa) là một công phu tập luyện võ thuật nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa.)
Mập mạp đứng lên trên, có chút trơn trượt, hắn vô thức khống chế lại thăng bằng của mình.
Tô Bạch cũng đi theo, hai người một trước một sau im lặng không một tiếng động đi lên phía trước, cục diện nhất thời có chút yên tĩnh.
Thế nhưng cục diện này cũng không kéo dài lâu lắm, lúc còn chưa đi xong con đường này, phía trước thế mà xuất hiện một bóng người đang đi về phía bọn họ.
Hơi thở trên người Tô Bạch bắt đầu tăng lên, làm xong chuẩn bị chiến đấu, mập mạp thì hạ thấp tay xuống, ra hiệu yên tâm, đừng vội.
Chẳng mấy chốc, bóng người ở phía trước trở nên rõ ràng hơn, lại là Tô Bạch, cùng với Tô Bạch ở hiện tại hoàn toàn giống nhau như đúc.
- Chuyện này…
Tô Bạch không biết xảy ra chuyện gì.
- Đây không phải là thật, đây là hình ảnh được ghi chép lại khi cậu quay về.
Quả nhiên, Tô Bạch một đường đi rất vững vàng, hắn đi về phía bên này, sau đó trực tiếp xuyên qua cơ thể Tô Bạch và mập mạp, biến mất ở phía sau lưng hai người.
Tương tự như hiệu ứng hình ảnh được ghi chép nhanh chóng, là giả, không phải là thật.
Thế nhưng, ngay khi hai người còn chưa đi thêm về phía trước, phía trước bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một bóng người, người này là người quen của Tô Bạch và mập mạp, chính là hòa thượng Thất Luật.
Trong tay hòa thượng Thất Luật cầm một bức tranh, vẻ mặt có chút ngưng trọng, anh ta đi rất nhanh, đi như bay, giống như đang cố ý tránh thoát khỏi người nào đó.
- Cũng là giả.
Tô Bạch lên tiếng nói, bởi vì hắn biết lúc này, bức tranh kia đang ở chỗ của Cát Tường, hòa thượng không có khả năng trộm đi bức tranh đó ở chỗ Cát Tường, sau đó lại chạy đến nơi này.
Chỉ là, có một chút khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước, chuyện hòa thượng và Tiểu Lâm ở Tần Hoàng Đảo tranh giành bức tranh kia, Tô Bạch biết rõ, nhưng chẳng lẽ bức tranh kia được lấy từ nơi này?
Hư ảnh của hòa thượng đi qua bên cạnh mập mạp và Tô Bạch, có kinh nghiệm của lần đầu tiên, mập mạp và Tô Bạch cũng lười cản trở hình ảnh người ta đi trên con đường này, dù sao loại cảm giác bị đàn ông đi qua người mình, luôn là lạ khiến cho người ta không thoải mái, cho dù chỉ là hư ảnh.
- Tiếp tục đi…
Tô Bạch còn chưa nói xong, phía trước thế mà lại xuất hiện một bóng người, là Tiểu Lâm.
- Lúc trước anh ta cũng ở chỗ này cùng hòa thượng cướp đồ.
Tô Bạch giải thích với mập mạp.
Lúc trước Tiểu Lâm liên hợp với lão Phương muốn gài hàng đám người Tô Bạch, kết quả lại bị đám người Tô Bạch tính kế lại, sau cùng chính là anh ta có vận khí tốt, khi đó trên người Tô Bạch, mập mạp, hòa thượng và Gia Thố đều có thương tổn, để anh ta có cơ hội huyết độn rời đi, chẳng qua nếu muốn nói có bao nhiêu hận anh ta thì cũng không quá nghiêm trọng như thế, dù sao nghiêm túc mà nói, ngược lại, Tiểu Lâm thuộc về phe bị tính kế và bị hố mới đúng.
- Ha ha ha, chuyện này thì tôi biết, hòa thượng đã từng tán gẫu qua với tôi, được rồi, trước tiên, chúng ta tạm thời chờ một lúc đã, đoán chừng còn có hình ảnh của mấy người đi qua nữa, nào, đến làm điếu thuốc.
Mập mạp mở giấy dầu, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Tô Bạch, chủ động giúp Tô Bạch châm lửa.
Tiểu Lâm từ bên người mập mạp đi qua, không có gì bất thường.
- Tiếp theo là hình ảnh của ai? Con mẹ nó, giống như đang xem phim 5D vậy.
Thế nhưng, khi Tiểu Lâm đi qua bên người Tô Bạch, đúng lúc Tô Bạch nhả ra một hơi thuốc.
Lúc hơi thuốc này chạm vào bả vai của Tiểu Lâm, thế mà lại tản ra.
Không đúng, Tiểu Lâm này, là thật!
Sự ngạc nhiên thường được sinh ra tại thời điểm không thể tưởng tượng nhất, ví dụ như Tô Bạch của lúc này, nếu như không phải Tiểu Lâm đi qua đúng lúc hắn đang nhả một hơi thuốc, đoán chừng thật đúng là để Tiểu Lâm chân chính này “lừa gạt qua ải”, bởi vì lần giả bộ này thật sự quá giống, lại thêm có những hình ảnh vào trước làm chủ (ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo) kia, khiến cho mập mạp và Tô Bạch thật đúng là không nghĩ đến “hư ảnh” này lại là người sống, còn là bản tôn.
Về phần vì sao Tiểu Lâm lại lấy dáng vẻ và một loại phương thức “vàng thau lẫn lộn” để đi qua, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nếu như anh ta gặp phải bốn người mập mạp, Tô Bạch, Gia Thố và hòa thượng, nhất định sẽ bị dọa đến mức né tránh.
Một mặt là lúc trước vì có thể chạy trốn, anh ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn, dựa theo cách nói của hòa thượng thì chính là tên gia hỏa này chỉ nhặt được một cái mạng trở về, nhất định thực lực sẽ bị suy yếu nghiêm trọng, cho nên lúc này Tiểu Lâm quả thật không có năng lực tùy ý mặt đối mặt so tay với một trong bốn người Tô Bạch. Một phương diện khác chính là Tiểu Lâm hiểu rõ giữa chính mình và bốn người Tô Bạch có mối hận thù, mối quan hệ nhân quả giữa song phương hoàn toàn có thể để cho đối phương vừa gặp mặt liền giết anh ta cũng không cần lo lắng đến trừng phạt gì đó.
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì cũng đừng đi nữa.
Tô Bạch quay người lại, trong nháy mắt, tay hắn phát lực, giữ lại bả vai của Tiểu Lâm.
Bả vai của Tiểu Lâm bỗng nhiên run lên, chiếc áo khoác trên người anh ta trực tiếp tróc ra, áo còn ở trên tay Tô Bạch, nhưng cả người của anh ta đã chạy vọt về phía trước.
Mập mạp trực tiếp đem tàn thuốc ném vào trên người ở mặt nước, hai tay kháp ấn, khẽ quát:
- Thiên quân khốn ma!
Vào lúc này, gió từ bốn phía bỗng nhiên siết chặt, bố cục phong thủy và từ trường xung quanh đều đột nhiên thay đổi.
Trong lúc Tiểu Lâm đang chạy trốn, dường như anh ta bỗng nhiên không nhìn thấy rõ dưới chân và con đường phía trước nữa, thân hình đứng ở bên trên hai đầu người, không ngừng loạng choạng, rõ ràng trong lòng anh ta rất sốt ruột, rất vội vã, nhưng lại không biết rốt cuộc nên làm cái gì.