Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 571 - Chương 571 Giết Người Diệt Khẩu

Chương 571

Giết Người Diệt Khẩu


“Ha ha ha, thực lực của con hàng này đã giảm đi rất nhiều, ngay cả một thủ thuật che mắt đơn giản như thế cũng không phá nổi.”


Tô Bạch đi lên phía trước, đến gần Tiểu Lâm, bên người có một cao thủ về trận pháp như mập mạp, hắn quả thật không cần quá vội vàng.


Tuy thực lực của Tiểu Lâm bị suy yếu, nhưng phản ứng và cảm giác cơ bản đều còn đó, anh ta bỗng nhiên quay người lại, mắt hướng về phía Tô Bạch, đồng thời móc từ trong ngực ra một nắm tro.


- Bên trong tro có độc.


Mập mạp ở phía sau nhắc nhở.


Thế nhưng lúc Tiểu Lâm tung nắm tro này ra, trước mặt Tô Bạch trực tiếp xuất hiện tầng mặt băng, hoàn toàn ngăn cản tro bụi ở bên ngoài, sau đó tay của Tô Bạch chuẩn xác bóp cổ của Tiểu Lâm.


Lúc này, Tiểu Lâm thật đúng là cảm giác “hổ xuống đồng bằng”, trước đó, thực lực của anh ta và Tô Bạch xem như sàn sàn nhau, hai người quyết đánh, ai thắng ai thua, quả thật khó mà nói trước được. Nhưng vào lúc này đây, anh ta chỉ có thể giống như một chú gà con bị lão ưng nhấc lên, đối mặt với khí thế sắc bén trên người Tô Bạch tỏa ra, anh ta cảm thấy mình yếu ớt và nhỏ bé.


Thế nhưng, có thể nói là bản năng, cũng có thể nói là trong vô thức, thân hình của Tiểu Lâm đột nhiên đình trệ. Muốn một lần nữa xem mèo vẽ hổ, thoát khỏi sự kiềm chế của Tô Bạch.


- À.


Tô Bạch phát ra một tiếng cười, vung cánh tay lên, Tiểu Lâm trực tiếp bị ném vào trong đầm nước.


Tõm!


Kỹ năng bơi của Tiểu Lâm khá tốt, sau khi rơi vào trong nước, anh ta có vẻ hơi chật vật, nhưng không có xu thế chết chìm.


- Ngừng, ngừng ngừng!


Tiểu Lâm vừa vùng vẫy trên mặt nước lại vừa kêu to, lộ ra dáng vẻ rất khẩn trương, bởi vì anh ta nhìn thấy trong lòng bàn tay của Tô Bạch đang ngưng tụ một luồng khí xoáy băng lãnh, lúc này chỉ cần Tô Bạch để bàn tay của mình vào trong nước, đầm nước này sẽ đóng băng, lấy trạng thái thân thể trước mắt của anh ta, đến khi đó nhất định sẽ bị đông sát.


Mập mạp thì đứng ở một bên, giống như là đang xem náo nhiệt vậy, dáng vẻ thản nhiên, hai tay của anh ta vẫn đặt ở trong túi quần của mình, nhưng khí thế xung quanh vẫn bị anh ta khống chế, nếu như Tiểu Lâm lại làm ra trò mèo gì, bất kỳ lúc nào mập mạp cũng có thể một lần nữa bố trí ra trận pháp mới, tóm lại, cục diện đều bị anh ta nắm trong tay, một Tiểu Lâm gần như là gà bị vặt sạch lông, thật đúng là không thể nhấc lên sóng to gió lớn gì.


- Anh đến nơi này làm gì?


Tô Bạch nhìn Tiểu Lâm ở trong nước, hỏi.


- Tìm đồ.


Lúc này, Tiểu Lâm cũng không có bao nhiêu quá sợ hãi, tuy vẫn sẽ khẩn trương, nhưng không đến mức quá khoa trương, dù sao trước kia anh ta cũng đã từng là một nhân vật có thể chống đỡ được một phương, đến lúc này vẫn phải còn chút khí thế gì đó.


- Anh tìm thứ gì.


- Chiếc gương, chính là chiếc gương kia.


Tiểu Lâm nói: - Các anh đến nơi này, cũng là muốn đi tìm chiếc gương đó đúng không, ha ha ha, lần này, anh thả tôi ra, tôi sẽ cho anh biết một tin tức trong đó.


Đồng tử của Tô Bạch hơi co rụt lại, bởi vì nửa câu sau của Tiểu Lâm không phải hướng về người ở cách anh ta gần nhất là hắn mà nói, mà chính là nói với mập mạp, nghiền ngẫm trong đó rất đáng để theo đuổi đến cùng.


Mập mạp không nói chuyện, hai tay anh ta tiếp tục đặt trong túi quần, giống như đối với lời nói của Tiểu Lâm, anh ta một chút hứng thú cũng không có.


Tiểu Lâm nhìn thấy mập mạp bình tĩnh như thế, có chút sốt ruột nói: - Anh biết tự ý tiến vào nơi này sẽ xảy ra chuyện gì không!


Mập mạp vẫn không nói lời nào, giống như Tiểu Lâm đang ở trong nước kia chính là không khí không màu không vị.


Thấy mập mạp vẫn không để ý đến chính mình, Tiểu Lâm cắn răng, môi khẽ nhúc nhích, giống như là đang niệm chú ngữ gì đó, vào lúc này, phần tro bụi dưới chân Tô Bạch bỗng nhiên giống như một lần nữa chính mình có được sinh mệnh, cứ thế bay lên, chủ động đi đến trên người Tô Bạch.


Không mang theo công kích, không mang theo bất kỳ uy hiếp nào, hơn nữa tốc độ rất nhanh, khiến cho Tô Bạch có chút bất ngờ.


Dù Tô Bạch dùng khí thế của chính mình để mạnh mẽ đón đỡ, làm rơi mất một phần lớn, nhưng vẫn có một số ít dính lên da của Tô Bạch, những tro bụi này vốn dĩ có kịch độc, nhưng trước kia được Tiểu Lâm “nuôi dưỡng” ở một vị trí nào đó trên người, trong nháy mắt khi tung ra, nếu như nó không bám vào được bên trên thứ gì, nó sẽ lập tức mất đi tính sát thương, độc tính sẽ bay hơi, trở nên không còn uy hiếp gì nữa, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tô Bạch không để ý đến những tro bụi bên dưới chân của mình.


Chỉ là, Tô Bạch không ngờ đến Tiểu Lâm sẽ dùng chiêu này, một số tro bụi dính lên lớp da bên ngoài trang phục, đồng thời bị hấp thu vào, bởi vì trên làn da của Tô Bạch có một tầng sáp rất mỏng, khiến người ta rất khó phát giác ra được, so với cơ thể của người bình thường thì hắn tiết ra nhiều dầu hơn.


Tiểu Lâm chỉ vào Tô Bạch rồi lại nhìn mập mạp, hé miệng, chuẩn bị nói rõ ràng.


- Nhìn thân thể của anh ta…


Rầm!


Cả người Tô Bạch ở nguyên tại chỗ nhảy lên, giống như một quả đạn pháo vọt thẳng về phía Tiểu Lâm đang ở trên mặt nước.


Tiểu Lâm trợn to mắt, anh ta cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ, Tô Bạch đây là muốn giết người diệt khẩu.


Không, không, không.


Không thể, không thể.


Không thể như thế!


Tiểu Lâm còn chưa nói được hết những gì mình muốn nói, hơn nữa thằng cha mập mạp kia, thế mà cũng không hề phát giác ra được, điều này khiến Tiểu Lâm cảm thấy rất uất ức.


- Đại Bạch, đừng, đừng xuống nước.


Thấy Tô Bạch bỗng nhiên rời khỏi đường đầu người, hướng về mặt nước ở phía trước, lúc này ánh mắt của mập mạp thay đổi, gọi.


Thế nhưng vào lúc này trong đầu Tô Bạch không có thời gian quản những thứ này, hiện tại hắn chỉ một lòng muốn giết chết Tiểu Lâm.


Mập mạp nhìn qua chiếc đồng hồ chống nước trên cổ tay mình, nhìn thoáng qua thời gian, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng rất rõ ràng.


Bịch!


Tô Bạch một quyền đánh xuống, sóng khí xung quanh lập tức hóa thành cương phong vô cùng rắn chắc, gào thét mà xuống, đây là dự định trực tiếp nghiền nát Tiểu Lâm.


Thế nhưng, gần như ngay tại lúc sức mạnh của Tô Bạch phát ra, đồng thời vào lúc đó, cơ thể của Tô Bạch bỗng nhiên không tự chủ được, bắt đầu lùi lại, loại cảm giác này, giống như một một người đột nhiên từ trên tàu cao tốc nhảy xuống, quán tính mạnh mẽ mang theo chính mình “thân bất do kỷ”.


Sau lưng, con đường đầu người bỗng nhiên hóa thành hư ảnh, Tiểu Lâm ở trước mắt, trong nháy mắt cũng lập tức đi xa, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nào nữa.


Phần bình đài này, vùng nước này, đường đầu người này, tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng.


Sức mạnh của Tô Bạch đánh vào trên mặt nước, nhấc lên sóng lớn, thế nhưng lại đánh vào khoảng không.


Lúc này hắn cũng đã rơi vào trong nước, Tô Bạch nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy gì cả, chỉ có bóng đen mờ mịt, trong không gian dưới lòng đất, không chỉ riêng đường đầu người, còn có phần không gian quỷ dị chồng chất.


Vì sao trước đó mập mạp không nói với hắn, chờ đến khi người mình đã đi ra rồi mới hét lên?


Hiện tại, Tô Bạch đã không còn tâm tư đi nghĩ những thứ này, hắn muốn đi tìm mập mạp, cho dù hiện tại không hề có chút cảm giác mục tiêu nào, thế nhưng hắn biết mình phải làm gì.


Chỉ là bốn phía mênh mông, nên đi về phía nào?


Chương 571

Bình Luận (0)
Comment