Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 572 - Chương 572 Linh Hồn Đưa Đò

Chương 572

Linh Hồn Đưa Đò


“Dara, dara


Là ai đang hát?


Ồ thì ra là chị.


Chị mang theo đầu lâu ngồi bên dòng suối nhỏ ca hát.


Dara, dara


Là ai đang hát?


Thì ra là anh trai.


Anh mang theo tròng mắt, ngồi trong miếu đổ ca hát.


Chị ơi chị ơi.


Tay của chị không sạch sẽ.


Phải dùng tròng mắt của anh trai đến lau.


Anh trai ơi anh trai.


Tay của anh không sạch sẽ.


Phải dùng tay của chị đến lau.”


(Đồng dao kinh dị của Trung Quốc.)


Tiếng lục lạc vang lên, mang theo một vòng biến ảo khôn lường, âm thanh quỷ dị lại âm u, một chiếc thuyền màu đen, từ trong bóng đen đi tới, không biết lại phải đi về đâu cùng với một mảnh tối tăm.


Tô Bạch ở trên mặt nước, trơ mắt nhìn chiếc thuyền kia đi đến, xuyên thấu qua chiếc đèn lồng màu đỏ sậm, một cô gái dùng chiếc gậy trúc nhỏ để chèo chống thuyền, trên chiếc thuyền nhỏ có rất nhiều người.


Có người Nhật ăn mặc nghiêm túc, trên hông còn có thanh kiếm samurai, cũng có lão giả với bím tóc trên đầu, rất nhiều người với muôn hình muôn vẻ đều ngồi trong khoang thuyền nhỏ, theo thân thuyền nhỏ lắc lư, thân thể của bọn họ cũng theo đó đung đưa, thân ảnh của bọn họ đều là màu đen, nhìn rất không chân thực, bầu không khí càng ngày càng đè nén, ép cho người ta không thở nổi.


Bên cạnh người lính Nhật kia có một người mà Tô Bạch nhìn rất quen mắt, người đó là Tiểu Lâm, Tiểu Lâm đã lên thuyền, ngơ ngơ ngác ngác ở trên thuyền, đi theo “hành khách khác” cùng một chỗ đung đưa, mặt không biểu tình, giống như mất hồn.


Vốn dĩ chiếc thuyền này chèo về phía Tô Bạch, nhưng mà ngay khi khoảng cách đến chỗ Tô Bạch chỉ còn chưa đầy năm mét, chiếc thuyền đó lại bỗng nhiên thay đổi phương hướng, từ trước người Tô Bạch quay đầu, đi về một phương hướng khác.


Tô Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết được tất cả những thứ này rốt cuộc là tình huống gì, trong hang động này quá thần bí, dường như bản thân hắn chỉ thấy được một góc của tảng băng chìm mà thôi, hòa thượng và Tiểu Lâm ở đây tranh đoạt bức tranh kia, Lâm Chu ở chỗ này biến thành sáp thi “trẻ mãi không già”, có rất nhiều điều thần bí, vô tận quỷ dị, đều được nơi này che đậy và cất giấu.


Bỗng nhiên, cơ thể Tô Bạch run lên, sau khi thân thuyền ở trước mặt hắn quay đầu chuyển hướng, hắn nhìn thấy ở phía sau cùng của thân thuyền, thế mà có hai người đang đứng đó, một nam một nữ, những người khác đều đang ngồi, bọn họ lại đang đứng, mà ở chỗ của Tô Bạch chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của bọn họ.


Nhưng bóng lưng của người phụ nữ kia.


Tô Bạch lập tức nhớ đến bóng dáng một người khác.


Đó là một bức tranh sơn dầu.


Bên trong bức tranh sơn dầu đó, một bé trai và một người phụ nữ tựa sát vào nhau, ngồi trên thảo nguyên, ngắm mặt trời ngả về đây.


Hình ảnh rất đẹp.


Đúng thế, bọn họ đã từng đến nơi này.


Thậm chí có khả năng đến bây giờ vẫn còn ở lại nơi đây!


Tô Bạch muốn đuổi theo chiếc thuyền kia, tuy hắn biết rõ, việc lên chiếc thuyền kia có thể đồng nghĩa với việc sẽ có nguy hiểm lớn hơn nữa. Mặc dù, hắn cũng biết người ở trên thuyền cũng không phải chân chính là người sống sờ sờ, chỉ là hình ảnh lưu lại, lên thuyền liền mang một loại ý nghĩa âm dương cách biệt.


Nhưng vì bóng lưng của một nam một nữ kia, hiện tại hắn vẫn muốn đi lên, không cần lý do gì, không cần lo lắng gì, không cần hối hận gì, tất cả đều không cần.


Trước đó đủ loại lạnh nhạt, đủ loại bình tĩnh, đủ loại tự cho là đúng, xem nhẹ tất cả, đợi đến khi sự tình diễn ra ở trước mặt, chờ đến khi bóng lưng quen thuộc này xuất hiện ở trước mặt mình, loại xúc động đến từ máu mủ tình thâm kia, loại tình cảm thuần khiết nhất và cũng là thứ không thể nào dứt bỏ của nhân loại kia, trong nháy mắt đã bộc phát.


Lúc này, bất kỳ lý trí gì đều không có tác dụng, bất kỳ bình tĩnh nào cũng mất đi ý nghĩa, còn lại đều là cuồng loạn!


Thế nhưng, trong hang động ở sâu dưới đáy biển này, không gian quả thật có chỗ quỷ dị của chính mình, cùng với loại không gian chồng chất, bạn cho rằng nó ở rất gần, nhưng trên thực tế nó lại ở rất xa. Bạn nghĩ rằng nó rất xa, nhưng thật ra lại ở ngay trước mặt bạn, đây là một khoảng cách khiến người ta tuyệt vọng và bế tắc. Cho dù cả người Tô Bạch gần như là dốc hết vốn liếng đã đuổi theo, nhưng chiếc thuyền kia vẫn ở trước mặt hắn, càng ngày càng xa, càng ngày càng không nhìn thấy rõ ràng, đến sau cùng, hoàn toàn hòa vào trong bóng tối hư vô ở phía trước.


Chỉ còn lại một giọng nữ hát đồng dao khiến cho người ta cảm thấy cả da đầu đều tê dại, giọng hát đã vẫn văng vẳng bên tai, căn bản không biết phát ra từ nơi nào.


Tô Bạch dừng lại ngay tại chỗ, thân thể ngâm trong nước, nhưng trong tim lại giống như rơi vào trong vực sâu vậy, dạng sa sút tinh thần không ngừng cuộn trào.


Tô Bạch ngẩng đầu lên, hắn dùng sức hít sâu một hơi, bởi vì Tô Bạch không biết liệu mình có chảy ra nước mắt hay không, cho nên đây là phòng ngừa ngộ nhỡ.


Cho dù là đến bây giờ, Tô Bạch vẫn như cũ giữ lấy phần quật cường.


Vào lúc này đây, không thể thương tâm đi khóc thút thít như một đứa trẻ bất lực, đối với người khác mà nói đó là một loại cảm xúc bình thường, rất tự nhiên, nhưng vào lúc này, đối với Tô Bạch mà nói, nó lại là một loại xa xỉ.


Đi tìm, dựa vào theo hình vòng tròn để bơi.


Tuy đây là một phương pháp ngu ngốc, nhưng Tô Bạch tin tưởng, chính mình sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại con đường đầu người biết di động kia.


Nếu đã đến rồi, dù sao chính mình cũng nên làm chút gì đó.


- Chiếc gương, rốt cuộc chiếc gương đó ở đâu?


Từ Gia Thành gầm thét lên trong không gian vắng vẻ, lộ ra trống trải này, anh ta trực tiếp nhấc cổ Lâm Chu lên, so với những người khác mang đủ loại mục đích mà đến, có thể nói, Từ Gia Thành là người thuần túy nhất, anh ta vì cái gì mà đến, chính là để cho mẹ kế của mình trẻ mãi không già, cho dù mẹ kế của anh ta có biến thành sáp thi, anh ta cũng có thể tiếp nhận được, mà mẹ kế của anh ta cũng tiếp nhận được.


Hai người này đắm chìm trong nghiệt duyên bất luân, rơi vào trong tình yêu, gần như là rơi vào một loại điên cuồng, suy nghĩ và cách làm của bọn họ đã sớm không được thế tục hiểu và ủng hộ, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần bọn họ thích là được, ở trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau mà thôi.


Thế nhưng sau khi xuống biển, đi vào nơi này, lại đi qua con đường đầu người, lúc chân giẫm lên bình đài, mặc dù phát hiện bình đài này có dấu vết nhân công điêu khắc rất rõ ràng, nhưng phía trên lại không có bất kỳ thứ gì.


Không hề có thứ gì, vốn dĩ chiếc gương nên ở chỗ này đã đi nơi nào rồi?


- Chiếc gương đó, chiếc gương đó ở ngay chỗ này, thật sự ở ngay chỗ này.


Lâm Chu bị siết cổ đến mức sắp không thở nổi, nói chuyện cũng có vẻ đứt quãng.


Từ Gia Thành buông tay ra, Lâm Chu chật vật bị ném xuống mặt đất.


- Thế nhưng tôi không nhìn thấy.


Giọng nói của Từ Gia Thành đã càng lúc càng lớn, càng ngày càng âm trầm, thân là một thính giả có thâm niên, nếu như mình phí hết công phu đi đến đây, kết quả lại phát hiện ra mình bị một người bình thường “đùa bỡn”, loại phẫn nộ này có thể tưởng tượng ra. Trên thực tế, khi thực lực của thính giả càng ngày càng mạnh hơn, cấp độ sinh mệnh càng ngày càng cao, hoặc là chủ động hoặc là thay đổi một cách vô thức, bọn họ đã chẳng nghĩ mình là người, mà chính là đặt mình ở vị trí “Thần”.


Thần bị một kẻ phàm nhân đùa bỡn, đây là một sự nhục nhã, một sự khinh nhờn với thần.


Chương 572

Bình Luận (0)
Comment