Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 573 - Chương 573 Chú Viện Trưởng, Dì Viện Trưởng

Chương 573

Chú Viện Trưởng, Dì Viện Trưởng


“Chiếc gương đó quả thật ở ngay chỗ này, chỉ là cậu không nhìn thấy.”


Lâm Chu rất chắc chắn nói: - Tôi cũng không nhìn thấy, nhưng nó ở ngay chỗ này, thật sự ở ngay chỗ này.


Từ Gia Thành hừ lạnh một tiếng, một đồ án Bạch Hồ xuất hiện ở dưới chân anh ta, ánh sáng mặc sức tàn phá bừa bãi, quét sạch toàn bộ bình đài, ngoại trừ mặt nước xung quanh thì toàn bộ bên ngoài lập tức dâng trào, toàn bộ bình đài vẫn như cũ, ngay cả tro bụi cũng không bắn lên.


- Chẳng phải là không nhìn thấy, mà chính là thật sự không tồn tại.


Từ Gia Thành chứng minh.


- Lúc trước, tôi bị người Nhật Bản đưa đến đây làm lao công dò đường, bọn họ chính là đi đến bình đài này, nơi này không có đồ vật gì, chỉ là người Nhật Bản cảm thấy phát hiện hang động này đã là rất thỏa mãn, hơn nữa bên trong hang động, ngoại trừ vị trí của bình đài này, thật ra vẫn còn ẩn chứa rất nhiều điều thần bí.


- Cũng chính là khi người Nhật Bản bị phân tâm về những phương diện khác, chiếc gương kia cứ như thế bỗng nhiên xuất hiện, xuất hiện ở trên bình đài này.


Từ Gia Thành lẳng lặng lắng nghe Lâm Chu kể chuyện xưa, thật ra sự kiên nhẫn của anh ta sắp bị hao mòn hết, chỉ còn níu kéo một chút hy vọng cuối cùng.


- Sau khi chiếc gương đó xuất hiện, tất cả mọi thứ bên trong hang động này đều sôi trào, mặt nước lập tức dâng lên, sau đó phát sinh một chuyện rất đáng sợ.


Trong ánh mắt Lâm Chu lộ ra sợ hãi: - Rất nhiều người chết chìm, nhưng còn có rất nhiều người đã bị hút vào trong chiếc gương kia.


- Hút vào trong gương ư?


Từ Gia Thành có chút ngoài ý muốn chất vấn Lâm Chu.


- Chuyện này, vì sao lúc trước ông không nói cho tôi biết, ông chỉ nói với tôi rằng, soi mình vào chiếc tấm gương kia sẽ biến thành dáng vẻ sáp thi như của ông, giữ mãi thanh xuân, trẻ mãi không già.


Nếu như sau cùng, anh ta tìm được chiếc gương kia, để cho mẹ kế của mình soi, kết quả mẹ kế của anh ta bị hút vào trong gương, Từ Gia Thành chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ.


- Tôi là người thuộc về may mắn.


- Tôi soi mình trong gương, thế nhưng khi tôi sắp bị hút vào trong gương, bốn phía lại khôi phục sự yên tĩnh, tôi không bị hút vào trong đó.


- Thực lực của cậu còn lớn hơn những gì tôi tưởng tượng, đến mức khó mà tin nổi, chắc hẳn cậu có thể ngăn, không để người muốn soi gương kia bị hút vào trong đó, thậm chí, lấy năng lực của cậu, cậu hoàn toàn có thể khống chế nó, coi chiếc gương như là đồ vật của cậu.


Lúc này, Từ Gia Thành bỗng nhiên nheo mắt lại, nói:


- Hiện tại, tôi bỗng nhiên không biết rốt cuộc nên tin và không nên tin câu nói nào của ông.


Lâm Chu lắc đầu, chỉ vào chính mình:


- Thật ra đối với cậu mà nói, tôi nói cái gì đều không quan trọng, tôi biết, chính những gì mà mình đã trải qua, dáng vẻ hiện tại của tôi, có sức thuyết phục hơn bất kỳ lời nói nào.


Trong hang động dưới đáy biển này, từ dòng nước xiết phía dưới đi ra, tiếp theo ở phía trước chính là một bình đài, lên bình đài, đi sâu vào bên trong thì có thể đi tìm tung tích của đường đầu người, nếu như sau khi xâm nhập vào lại tự tiện xuống nước, một giây sau sẽ bị cuốn vào khu vực giống như không gian chồng chất, chính mình cũng không biết bản thân đang ở nơi nào.


Thế nhưng vào lúc này, có một người lại chủ động di chuyển trên mặt nước này, giày của anh ta vẫn giẫm lên trên mặt nước, ngay cả ống quần cũng không bị ẩm ướt, trên thực tế, hiện tại, làm được đến mức độ này, đối với Tô Bạch mà nói cũng không tính là việc khó, nhưng làm như vậy, nhìn qua thì rất có phong phạm, nhưng trên thực tế lại là loại hành động lãng phí sức lực của chính mình, Tô Bạch tình nguyện ngâm nửa người mình dưới nước để tiết kiệm một số khí lực.


Thế nhưng ở chỗ Hải thiếu gia thì không phải vậy, anh ta không muốn để bản thân mình phải ngâm trong nước, cho dù là lúc xuống biển, anh ta cũng dùng sức mạnh của một loại pháp khí để bao bọc lấy chính mình, kiểu tóc, quần áo… Trừ khi là lúc sinh tử chém giết, những lúc còn lại, anh ta đều sẽ vạn phần trân quý và bảo vệ.


Trong tay Hải thiếu gia cầm một ngọn nến, ngọn lửa của cây nến này có màu đỏ sậm, ở trong thế giới hắc ám này, nó giống như một ngọn lửa ma chơi lúc sáng lúc tối.


Anh ta đang kiên nhẫn chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi, anh ta đã đợi không ít thời gian rồi.


Đúng thế, anh ta không đi trên đường đầu người mà chính là đi thẳng vào trong chỗ sâu của bình đài, đi ở trên mặt nước.


Mỗi một người đều mang theo mục đích của riêng mình, phương hướng của mỗi người cũng không giống nhau.


May mắn, tuy thời gian chờ đợi khá dài, nhưng tốt xấu gì, cuối cùng thứ mà anh ta muốn chờ cũng đã đến.


Chiếc thuyền kia từ trong bóng tối hiện ra, bắt đầu đi gần về phía bên này, một cô gái chèo thuyền, hát bài đồng dao quỷ dị, chậm rãi đi đến, giống như ngọn nến này chính là “biển báo giao thông” chỉ dẫn phương hướng cho chiếc thuyền kia, mà chiếc thuyền kia cũng chính là vì ngọn nến này mà đến.


Thuyền ở trước người, Hải thiếu gia bảo vệ tốt ngọn nến trong tay mình, sau đó đi lên thuyền.


Trên thuyền có rất nhiều người, một số là thật, có được cơ thể, một số người chỉ là hư ảnh.


- Ồ, đây vẫn là tươi mới.


Hải thiếu gia nhìn thấy Tiểu Lâm ngồi trên thuyền, từ cách ăn mặc của Tiểu Lâm, chắc hẳn gần đây anh ta mới tới, thậm chí, lúc Hải thiếu gia đưa tay ra chạm vào Tiểu Lâm, cơ thể của anh ta thế mà vẫn còn hơi ấm.


Điều này khiến cho Hải thiếu gia có chút ngoài ý muốn, nếu như đặt ở bình thường, anh ta sẽ tinh tế nghiên cứu một chút, bởi vì anh ta cảm thấy tên gia hỏa vừa mới lên thuyền trước mình có chút bất thường.


Thế nhưng ánh mắt của Hải thiếu gia nhanh chóng bị hai bóng người đứng ở đuôi thuyền hấp dẫn.


Tất cả “hành khách” bên trong con thuyền này đều đang ngồi, chỉ có hai người kia là đang đứng.


Nhìn thấy hai bóng người này, Hải thiếu gia há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.


Anh ta chỉ nhớ khi còn bé, mỗi lần khi hai người kia đến cô nhi viện, chính là lúc các bạn nhỏ vui vẻ nhất, bởi vì bọn họ sẽ mang theo đồ chơi và quần áo mới đến, hơn nữa bọn họ đối xử với mỗi bạn nhỏ đều rất tốt.


Sau này trưởng thành, rời khỏi cô nhi viện, mỗi lần đi trên đường, lúc Hải thiếu gia nhìn thấy những đứa nhỏ đi ăn xin ở ven đường, trong đầu anh ta luôn nghĩ đến, nếu như không có hai người kia thì tuổi thơ của anh ta cũng chính là ở dưới gầm cầu, hoặc là bên lề đường.


Trong nháy mắt, cảm xúc trên mặt Hải thiếu gia lộ ra vẻ giãy dụa, giống như rất xoắn xuýt, nhưng anh ta vẫn cúi đầu, cúi chào với hai bóng dáng trước mặt này.


- Dì viện trưởng, chú viện trưởng, chào hai người, Tiểu Hải đến thăm hai người đây.


Cảm ơn món quà vị đh tklevucrkh đã gửi đến cho nhóm.


Chương 573

Bình Luận (0)
Comment