Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 574 - Chương 574 Lựa Chọn

Chương 574

Lựa Chọn


Hai người kia chỉ là hai hư ảnh, có một số người đã từng tới nơi này sẽ bị ghi lại, sau đó lên thuyền, để lại dấu vết của mình, có một số người lên thuyền rồi còn có thể xuống thuyền, nhưng có người sau khi lên thuyền thì vĩnh viễn không xuống được.


Trong lòng Hải thiếu gia cảm thấy phức tạp và do dự.


Một bên là người chị gái đã cùng mình sống nương tựa vào nhau, nuôi dưỡng anh ta, một bên là chú viện trưởng, dì viện trưởng đã gây dựng cô nhi viện khi anh ta còn nhỏ.


Lựa chọn luôn là một thứ rất khó khăn, dù sao cho dù có là kẻ đại gian ác thì trong nội tâm vẫn sẽ có một nơi mềm mại nhất, giống như một người bị vảy mực đen từ đầu đến chân, cả người hoàn toàn đen kịt, thật đúng là rất hiếm thấy, thậm chí có thể nói là có chút không thể.


Chẳng qua có một số thời điểm, cuộc sống chính là như thế, vận mệnh thường thích sắp đặt như vậy, nếu như con người ta không bị ép đưa ra lựa chọn gì, sẽ không có nhiều thống khổ như thế.


- Chú viện trưởng, dì viện trưởng, cháu xin lỗi.


Hải thiếu gia một lần nữa cúi đầu, lựa chọn như thế nào, vẫn là do anh ta đến quyết định, con người luôn ích kỷ như thế, so với người chú dì đem tình yêu thương phân chia cho toàn bộ cô nhi viện, thậm chí là rất nhiều cô nhi viện khác, Hải thiếu gia vẫn cảm thấy Lệ Chi và mình thân thiết hơn, giữa hai bên, anh ta lựa chọn Lệ Chi.


Ngọn nến trong tay anh ta cháy thật lâu, nhưng vẫn không bị giảm đi, cũng không bị ngắn lại, Hải thiếu gia đi đến đầu thuyền, cô gái vẫn luôn hát đồng dao đứng ở nơi đó, ở đầu thuyền cũng có một chiếc đèn lồng.


Không biết là ai đã sáng tác ra bài đồng dao này, ca từ đẫm máu, lại dùng giọng nói non nớt thanh thúy của trẻ con hát ra, khiến cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.


- Đi!


Vẻ mặt Hải thiếu gia nghiêm túc, đặt ngọn nến của mình và chiếc đèn lồng ở cùng nhau, sau đó ngón tay anh ta chỉ về một phương hướng.


Cô gái vẫn đang hát, nhưng phương hướng của thuyền lại thay đổi.


Mặt nước thăm thẳm, thuyền nhỏ đông đúc.


Gặp mặt cố nhân một lần.


Hiện tại là lúc nên vì người sống đi làm một số chuyện.


Đại khái khoảng 10 phút sau, phía trước lộ ra dáng vẻ của bình đài.


Đến rồi.


Trên bình đài, sắc mặt Lâm Chu tái nhợt, đây là do lạnh, lúc xuống nước, đương nhiên phải cởi chiếc áo lông mặc bên ngoài ra, thế nhưng nhiệt độ ở nơi này còn thấp hơn ở bên ngoài, Lâm Chu là sáp thi, không phải là cương thi, trên thực tế, tố chất thân thể của ông ta tương tự như người bình thường.


Từ Gia Thành ngồi ở một góc trên bình đài, anh ta giữ im lặng, Từ Gia Thành đang đợi, nhưng không phải là đợi sự xuất hiện của chiếc gương trong miệng Lâm Chu nói, anh ta đang đợi những người khác, chắc hẳn những người khác sắp đến nơi rồi.


Có lẽ bọn họ sẽ có biện pháp nào đó.


Nói thật lòng, tính tình của Từ Gia Thành cũng không được tốt cho lắm, về cơ bản không khác Tô Bạch là mấy, từ nhỏ đến lớn đều là thiếu gia nhà giàu, trên thực tế tính cách của anh ta càng cố chấp và cực đoan hơn Tô Bạch, đương nhiên, đây chỉ là cảm xúc mà người bình thường có thể cảm nhận được, nếu như so sánh ở mức độ sâu hơn, Từ Gia Thành chưa tới cấp độ bệnh tâm thần như Tô Bạch, chỉ là lúc Tô Bạch không phát bệnh, hắn tương đối điềm đạm nho nhã.


Chẳng qua cho dù tính khí của anh ta không tốt thì lúc này đây, Từ Gia Thành cũng không thể chém bay đầu Lâm Chu, không phải bởi vì sợ giết ông ta sẽ dính đến nhân quả, tùy tiện giết một người, chút nhân quả này, anh ta vẫn có thể thừa nhận, gánh chịu được, chỉ là giết Lâm Chu, điều này mang ý nghĩa, chuyến đi đến Tần Hoàng Đảo lần này, xem như là hoàn toàn thất bại, hoàn toàn đặt một dấu chấm tròn. Mẹ kế của anh ta đang ở nhà chờ đợi anh ta mang chiếc gương kia về, để cho bà ta mãi mãi giữ được thanh xuân, Từ Gia Thành không muốn tay không trở về, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ kế mình.


Cuối cùng, Lâm Chu không chịu đựng nổi, ông ta ngồi xổm xuống đất, cả người co ro, nhìn rất đáng thương, người đàn ông có kinh nghiêm phong phú này, trải qua thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, trải qua gần trăm năm thay đổi, cho đến tận bây giờ vẫn rơi vào tình trạng bị lạnh đến mức run rẩy, điều này thật đúng là một loại châm chọc.


Theo như cách nói của Lâm Chu, ông ta trở về, chỉ vì muốn quay lại nơi ác mộng bắt đầu, đi kết thúc giấc mộng này.


Trong nháy mắt, Từ Gia Thành đột nhiên đứng dậy, phía trước, trên đường đầu người, có một bóng người đang chậm rãi xuất hiện.


Bóng người này rất to béo, chờ đến khi bóng dáng của anh ta hoàn toàn xuất hiện trước tầm mắt của Từ Gia Thành, đồng tử của Từ Gia Thành co rụt lại: - Tên mập mạp chết bầm kia, anh thuộc giống chó đấy à?


Phạm vi giao tiếp của mập mạp trong phòng tròn thính giả lớn hơn Tô Bạch rất nhiều, người mà anh ta biết, cùng với người biết anh ta đều không ít, rất hiển nhiên, Từ Gia Thành cũng quen biết mập mạp.


Chỉ là lúc này mập mạp nhíu mày, dáng vẻ giống như rất có tâm sự, anh ta đi tới, nhìn thấy Từ Gia Thành ở chỗ này, mập mạp cũng không có quá nhiều giật mình, vốn dĩ chuyện này anh ta đã biết rồi.


Trên bình đài không có thứ gì, mập mạp lấy lại tinh thần, nghi ngờ nói: - Tiên sư nhà nó, chiếc gương đâu rồi?


Từ Gia Thành cười lạnh một tiếng: - Tôi không biết.


- Cậu không biết?


Mập mạp có chút không hiểu nổi: - Cậu đến sớm như thế, sau đó vẫn luôn ngây ngốc đứng ở chỗ này? Ở đây tập yoga sao?


Trong đầu mập mạp xuất hiện những lời Tô Bạch đã nói với anh ta, Tô Bạch nói với anh ta rằng, ở phía dưới, hắn gặp rất nhiều nguy hiểm, gặp rất nhiều chuyện đáng sợ, nhất là “chiếc gương” bị nhắc đến rất nhiều lần, thế nhưng vì sao lúc đến nơi này, ngay cả một mảnh thủy tinh cũng không nhìn thấy? Không ngay cả một mẩu thủy tinh nhỏ cũng không có, ngoại trừ những nam thạch màu trắng thì vẫn là nham thạch màu trắng.


- Ôi chao, lại có người đến rồi, tôi nói này, không biết người anh em kia có mang theo mấy thứ như vỉ nướng BBQ hay không, dù sao chúng ta cũng không thể đến đây không công một chuyến như thế được, ăn một bữa BBQ ở dưới đáy biển này rồi về, cũng xem như chuyến đi này không tệ lắm, con mẹ nó, không cần quan tâm đến có gương hay không gương.


Mập mạp vừa trêu đùa, vừa nhìn bóng dáng con thuyền ở phía xa.


Con thuyền này dừng lại trước bình đài, trong tay Hải thiếu gia cầm ngọn nến, anh ta đi xuống, chiếc thuyền kia lập tức cách bờ nửa mét, nửa mét này xem như thật sự là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.


- Mẹ nó, cậu ta nhất định không mang đồ nướng đến, mang ngọn nến này tới là để châm lửa, ăn nhờ ở đậu.


Mập mạp có chút thất vọng.


Chọc cười, giả heo ăn thịt hổ, đây chính là sở trường của mập mạp, cũng xem như là một loại bản năng của anh ta.


Hải thiếu gia đứng ở trên bình đài, ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua mập mạp, Từ Gia Thành, Lâm Chu.


- Ôi, xem ra người ta đã đến chậm.


Hải thiếu gia chỉnh lại tóc của mình, có chút thẹn thùng nói: - Vậy nô gia đành phải ở chỗ này nói tiếng xin lỗi với chư vị ca ca.


Giống như lúc mập mạp giả heo ăn thịt hổ, người hiểu rõ gốc rễ sẽ không ai dám thật sự coi mập mạp là một con heo để đối xử, trước mắt, dáng vẻ của Hải thiếu gia mười phần quyến rũ, nhưng không ai có can đảm coi anh ta là loại người ẻo lả chưa trải qua sự đời để đối xử.


Chương 574

Bình Luận (0)
Comment