Chương 575
Cha Mẹ Để Cửa
Lâm Chu đã lạnh đến mức sắp không xong rồi, trên lông mày đã có một tầng băng giá, đôi môi tái nhợt, chỉ là ba người còn lại ở đây, không ai liếc nhìn ông ta lấy một cái.
Bởi vì cấp độ khác biệt, thân phận khác biệt.
Cho dù trăm năm thanh xuân, ông ta vẫn chỉ là một người bình thường, ông ta không phải là thần.
Nếu như đã không phải là thần, vậy thì ông ta không có tư cách để được nhìn thẳng, đối với thính giả có thâm niên mà nói, từ trước đến nay, trường sinh không phải là việc gì cấp bách, cũng không phải là ước muốn gì.
- Vậy chúng ta cứ ngây ngốc chờ ở đây sao?
Mập mạp lại hỏi.
- Tôi nghe nói, nó sẽ xuất hiện vào thời điểm đặc biệt.
Từ Gia Thành hơi không kiên nhẫn nhìn xuống dưới chân: - Chỉ là không biết lúc nào, cho nên chỉ có thể chờ đợi.
- Ha ha ha.
Vào lúc này, Hải thiếu gia bỗng nhiên bật cười: - Anh có tin hay không, cho dù là chờ đến thiên trường địa cửu, có lẽ nó sẽ không xuất hiện.
Lúc này, ánh mắt Từ Gia Thành lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hải thiếu gia: - Vì sao?
Hải thiếu gia chỉ vào Lâm Chu đang không ngừng co quắp trên mặt đất vì lạnh giá:
- Ông ta đến nơi đây vào hơn 70 năm trước, chiếc gương đó ở chỗ này, điều đó không sai, nhưng thời gian 70 năm trôi qua, thật ra là rất dài, có lẽ vào khoảng mười mấy, hai mươi năm trước có một nhóm người cũng đã đến nơi này, điều này khó mà nói được, không phải ư?
Trong lòng mập mạp bỗng nhiên lộp bộp, anh ta biết một số chuyện liên quan đến cha mẹ của Tô Bạch, nơi này rất có thể chính là nơi cha mẹ Tô Bạch ẩn thân, nếu không, Tô Bạch sẽ không đi từ xa tới để lội vào vũng nước đục này, thế nhưng nghe Hải thiếu gia nói những lời đó, dường như anh ta cũng biết được một số bị mật của nơi đây?
- Ý của cậu là, lúc đầu chiếc gương kia hẳn là ở nơi này, nhưng rất có thể sau đó có người động tay động chân?
Vào lúc này, Từ Gia Thành hơi siết tay lại thành quyền:
- Vậy chúng ta chờ ở đây còn có ý nghĩa gì nữa? Phương diện cường hóa của các người, hẳn là có thể áp dụng được ở đây, nơi này có huyền cơ hay là trận pháp gì không?
Hải thiếu gia mỉm cười, lắc đầu, ra hiệu chính mình bất lực, thứ do hai người kia bố trí, Hải thiếu gia cũng không có can đảm đi thử phá vỡ.
Về phần mập mạp, trước tiên anh ta bắt đầu tỉ mỉ quan sát nơi này, không phát hiện ra dấu vết của trận pháp, hoặc là hoàn toàn không có trận pháp, hoặc chính là trận pháp này quá cao cấp, bản thân anh ta căn bản không phát giác ra được, nói tóm lại, mập mạp cũng bất lực.
- Đừng nóng vội.
Vào lúc này, Hải thiếu gia giống như phát hiện ra chuyện gì, chỉ hướng về phía mặt nước ở nơi xa, nói: - Đến rồi.
Ở phía xa, lúc này, Tô Bạch đang đưa lưng về phía bình đài, nhanh chóng bơi đi, so với Hải thiếu gia thích đi trên mặt nước, loại phương thức này của Tô Bạch lộ ra chẳng phải cao siêu gì, nhưng lại là một loại phương thức có thể tiết kiệm nhiều nội lực nhất, ở một nơi như thế này, nguy hiểm luôn tồn tại ở xung quanh, thậm chí việc chém giết, chiến đấu với một thính giả khác có thể xảy ra vào bất kỳ lúc nào, việc giữ lại thêm được một chút sức lực cũng khá tốt.
Chỉ là, rõ ràng Tô Bạch đang đưa lưng về phía bình đài để bơi, nhưng khoảng cách giữa hắn và bình đài càng lúc càng gần, đây là một cảnh tượng rất quỷ dị.
Đại khái khoảng hai phút sau, sau lưng của Tô Bạch đã tựa vào mép đá trên bình đài, lúc này hắn mới quay người, một tay nắm lấy mép bình đài, sau đó nhảy lên.
Trên người Tô Bạch đã hoàn toàn ướt đẫm, trên tóc cũng ướt sũng, từng giọt nước chảy xuống.
Trong nháy mắt khi Tô Bạch leo lên bình đài, một chiếc gương tinh tế, mang theo phong cách cổ xưa, cao bằng một người, cứ như thế, ở trong tình huống không hề có điềm báo trước nào, xuất hiện ở chính giữa bình đài.
Lâm Chu cuộn mình trong một góc, giống như sắp bị chết cóng đến nơi rồi, thế nhưng sau khi nhìn thấy chiếc gương kia xuất hiện, ông ta giống như hồi quang phản chiếu vậy, thế mà chật vật vươn tay ra, muốn bò về phía chiếc gương.
Vẻ mặt Từ Gia Thành ngạc nhiên, hiển nhiên anh ta không biết chuyện này rốt cuộc là vì sao, ngay cả mập mạp cũng có chút không hiểu thấu.
Hải thiếu gia thì nhẹ nhàng cúi đầu, dập tắt ngọn nến đặc biệt trong tay mình.
Dùng một loại giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe được.
- Đứa nhỏ còn chưa về nhà, sau cùng cha mẹ vẫn sẽ để cửa cho đứa nhỏ.
Sau khi ngâm mình trong nước lâu như thế, chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái, hơn nữa nơi này đều là đàn ông, đương nhiên, đối với thính giả mà nói, cho dù có phụ nữ cũng không tính là chuyện gì, về cơ bản sẽ không ai để ý hay xoắn xuýt loại vấn đề cấp thấp này, ngay cả việc sinh tử đều trải qua nhiều, có thể nhìn thoáng ra được, việc nam nữ khác biệt thì tính là gì?
Thế nhưng Tô Bạch vẫn không đem quần áo ướt sũng cởi xuống, hắn vẫn mặc trên người, quần áo dính lên người hắn, giống như nhựa cao su dính lên vậy.
- Nào, để nô gia giúp anh hong khô quần áo.
Hai con côn trùng màu đỏ bay ra từ trong lòng bàn tay của Hải thiếu gia, hai con côn trùng này mang theo hơi ấm, chắc chắn nó còn có tác dụng khác, nhưng hẳn là có thể hong khô quần áo.
Hai con côn trùng màu đỏ bay về phía Tô Bạch, Tô Bạch trực tiếp vươn tay ra, bắt lấy hai con côn trùng, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan, nước bắn ra, hai con côn trùng kia cứ thế bị bóp chết rồi.
Ánh mắt Tô Bạch lạnh lùng nhìn qua Hải thiếu gia: - Nếu không muốn chết thì đừng đánh chủ ý gì lên người tôi.
Hải thiếu gia nhún vai nói: - Người ta cũng chỉ có lòng tốt mà thôi.
Chiếc gương xuất hiện, vào lúc này, trên gương bị một lớp vật chất màu đen bao trùm, giống như là thuốc màu, nhưng lại động, giống như phủ lên một tầng bóng đen, chiếc gương này, căn bản không thể soi được người.
Từ Gia Thành đi đến trước gương, đưa tay muốn nhấc chiếc gương lên.
- Thứ này tôi không cần, nhưng tôi có một người thân cần đến nó, tôi muốn mang nó đi, sau khi dùng một lần, tôi sẽ lập tức giao ra.
- Chiếc gương, chiếc gương, chiếc gương…
Lâm Chu chật vật bò trên mặt đất, bò về phía chiếc gương, trong mắt tràn đầy quyến luyến và bi thương.
- Cút!
Từ Gia Thành đá một chân đến, cả người Lâm Chu bị đá bay ra ngoài, đập vào trên đá, sau khi lăn xuống thì hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là sống hay chết.
Ở nơi này, quả thật không có chuyện của Lâm Chu nữa, Lâm Chu nói, ông ta chỉ muốn trước khi kết thúc sinh mệnh của mình lại đến nhìn chiếc gương này, đến nơi bắt đầu thanh xuân để kết thúc chính mình cũng là một loại tình cảm và kiên trì, về phần rốt cuộc những lời này có mấy phần là thật, mấy phần giả thì không ai biết, không ai giữ mãi thanh xuân sống hơn trăm năm.
Có lẽ thật đúng là càng sống càng nhàm chán, đến sau cùng buồn chán đến mức muốn tự sát thì sao?
Từ Gia Thành đang chuẩn bị phát lực đem tấm gương nhấc lên, bên dưới đáy gương cũng bắt đầu lỏng.
Tô Bạch đi về phía trước một bước, nhìn Từ Gia Thành: - Không được phép động vào chiếc gương này.