Chương 576
Trở Về…
Từ Gia Thành buông tay ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Bạch.
- Nếu như anh muốn, chờ sau khi tôi dùng một lần, tôi sẽ đưa cho anh, anh có thể cùng tôi về Thượng Hải, dù sao nhà chúng ta đều ở đó.
Lúc này Từ Gia Thành đang áp chế lửa giận của chính mình, “ôn hòa” nói chuyện với Tô Bạch, bởi vì anh ta không muốn xảy ra loạn đấu gì vào lúc này, hiện tại trong đầu anh ta đều là mẹ kế của mình, anh ta đã không kịp chờ đợi, chỉ muốn mang theo chiếc gương này đi gặp mẹ kế.
Tô Bạch lắc đầu: - Không thương lượng.
Ngay sau đó, Tô Bạch chỉ vào chiếc gương: - Chiếc này này, nó phải luôn được để ở đây, ai dám động đến nó, đều sẽ chết.
Ánh mắt Tô Bạch đảo qua mặt Hải thiếu gia và mập mạp, Hải thiếu gia cúi đầu xuống, mỉm cười, mập mạp há to miệng, nhưng không nói gì, còn Từ Gia Thành thì cười lạnh một tiếng.
Rầm!
Một giây sau, cả người Từ Gia Thành xông về phía Tô Bạch, hai người đàn ông mạnh mẽ va chạm, đập vào một bên vách đá, trực tiếp tạo ra một hố sâu hai mét trên vách đá.
Cánh tay Từ Gia Thành đè lên cổ Tô Bạch, trong mắt anh ta đã bắt đầu xuất hiện tơ máu.
- Tô Bạch, đừng cho thể diện mà lại không cần!
Cho dù cổ bị Từ Gia Thành đè lại, nhưng Tô Bạch không lộ ra dáng vẻ khẩn trương hay hoảng hốt nào, khóe miệng nở một nụ cười, thân thể hắn nhanh chóng trở nên khô quắt, hoán đổi sang trạng thái cương thi.
Hai tay cương thi khóa ngược lại vai Từ Gia Thành, sau đó cả người phát lực, Từ Gia Thành nhất thời không chịu nổi Tô Bạch bất ngờ phản kích, cả người anh ta bị Tô Bạch đánh văng ra ngoài, cơ thể đập vào đá, tạo ra rãnh sâu bảy, tám mét.
Hai người bọn họ đều là cường hóa trên phương diện cận chiến, nói đến đánh nhau, ít đi rất nhiều mỹ cảm, nhưng loại cảm giác từng quyền đến thịt kia vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác nhìn thấy mà giật mình.
- Anh chết đi!
Từ Gia Thành lau đi máu trên khóe miệng, đứng lên, một đồ đằng Bạch Hồ xuất hiện trên ngực anh ta, khí thế trên người đột nhiên tăng lên, cùng lúc đó, sát khí bắn ra bốn phía, hiển nhiên, Từ Gia Thành đã dự định hạ tử thủ, cho dù như thế nào, chiếc gương này, anh ta nhất định phải mang đi ra ngoài, ai dám ngăn cản anh ta, anh ta sẽ giết chết người đó!
Nhìn thấy bên kia đánh nhau, những tiếng rầm rầm rầm không ngừng vang lên, mập mạp chậc chậc, có chút bất đắc dĩ nói: - Thật đúng là không có ý nghĩa gì.
Vào lúc này, Hải thiếu gia cười nói: - Có lẽ chúng ta đều phải chết.
- Vì sao?
- Anh biết tại sao mà.
Ánh mắt Hải thiếu gia dừng trên người Tô Bạch đang chém giết với Từ Gia Thành: - Anh nói xem, giữa anh ta và Từ Gia Thành, ai sẽ thắng?
- Khó mà nói trước được, 50 : 50.
Mập mạp nói.
- 50 : 50, gần như là thế.
Ánh mắt của Hải thiếu gia chuyển sang chiếc gương:
- Có lẽ thật ra khẩu vị của chiếc gương này, không lớn như những gì chúng ta tưởng tượng.
- Vì thế… Ý của cậu là, nó muốn để con mồi của mình sớm biến mất?
Trong mắt mập mạp dần dần hiện lên tàn khốc.
Hải thiếu gia thở dài, ngồi xổm xuống dưới, nhặt lấy hai con côn trùng bị Tô Bạch bóp chết, chỉ còn lại hai bãi thịt nát, đặt ở bên miệng, khẽ thổi.
- Phù…
Ngọn lửa màu xanh lam nhạt bốc cháy, nhưng lại không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào, chỉ làm cho tất cả mọi bộ phận của hai con côn trùng kia biến mất sạch sẽ.
Hải thiếu gia mở lòng bàn tay của mình ra cho mập mạp nhìn, trong lòng bàn tay anh ta có một tầng sáp dầu rất mỏng.
- Trên thực tế, anh đã sớm phát hiện ra, không đúng ư?
Mập mạp sờ lên chóp mũi của mình:
- Kế tiếp, có phải tôi nên hỏi cậu phải làm thế nào? Sau đó bị cậu xem như vũ khí sử dụng?
Hải thiếu gia lấy khăn tay ra, cẩn thận lau sạch đi sáp dầu trong lòng bàn tay mình, lơ đễnh nói.
- Tôi chắc chắn có mục đích riêng của mình, nhưng điều anh cần, đơn giản chính là đồng bọn hợp tác của mình có thể còn sống trở về, không phải ư? Tôi tin anh là một người thông minh, tôi không ký thác vào việc rốt cuộc tình nghĩa giữa anh và anh ta có bao nhiêu sâu đậm, tôi chỉ biết, nếu như anh mang theo một kẻ giả mạo về, chuyến đi này xem như là lỗ vốn, mà tôi thì có biện pháp để anh ta một lần nữa trở về.
Hải thiếu gia chỉ vào chiếc gương: - Anh ta ở trong gương.
Sau khi nói xong, Hải thiếu gia đi đến chỗ Từ Gia Thành và Tô Bạch giao thủ, trên dưới quanh người đột nhiên xuất hiện từng con Thải Điệp, Thải Điệp bay lượn xung quanh, nhìn rất đẹp, nhưng vào lúc này lại mang theo một loại hơi thở uy hiếp trí mạng.
Trong nháy mắt, số lượng Thải Điệp càng lúc càng nhiều.
Rầm!
Rầm!
Tô Bạch đánh một quyền vào ngực Từ Gia Thành, một chân Từ Gia Thành đạp trúng bụng dưới của Tô Bạch, cả hai đều văng ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất, thật ra loại phương thức đánh nhau hung mãnh trực tiếp này, thương tổn càng thêm rõ ràng và nhanh chóng.
Chỉ là, khi hai người chém giết đến đỏ cả mắt kia chuẩn bị một lần nữa nhào vào, tiến hành một giai đoạn chém giết mới, những con Thải Điệp kia lại đột nhiên xông vào cuộc chiến.
- Tôi nói này, hòa khí sinh tài, không phải ư?
Giọng nói của Hải thiếu gia vang lên xung quanh không gian trống trải, thân thể của anh ta đã biến mất không thấy đâu nữa, hóa thành những con bướm đầy màu sắc bay khắp không trung.
- Không có chuyện gì là không thể nói, chúng ta cần phải giao lưu.
- Chúng ta là một thính giả có trách nhiệm và nguyên tắc, vấn đề về chiếc gương luôn được giữ vững lập trường công bằng, tuân theo tôn chỉ và nguyên tắc của “Phát Thanh Khủng Bố”, cùng với các công ước, chuẩn tắc quốc tế có liên quan, đồng thời căn cứ trên nguyên tắc không can thiệp nội bộ, tôn trọng sự lựa chọn của quần chúng thính giả, đưa ra phán đoán và biện pháp quyết định đến những vấn đề liên quan, chắc hẳn chúng ta nên hóa giải mâu thuẫn, một lần nữa trở lại bàn đàm phán để tiến hành giải quyết, được chứ?
Cho dù là Tô Bạch hay là Từ Gia Thành đều không để ý đến những lời “Nói xằng nói bậy” này, sau khi hơi ngây người, bọn họ lại một lần nữa trực tiếp xông về phía đối phương, bởi vì song phương đều biết đối phương đã sắp đến trình độ sơn cùng thủy tận, ai có thể cắn răng kiên trì thêm một chút, người đó có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, cho dù chỉ là thắng thảm, nhưng điều đó không quan trọng.
Một người cố chấp cuồng, trầm luân trong nghiệt duyên, một người thì có mục đích riêng của chính mình, vào lúc này, hai người đều hoàn toàn mất đi lý trí.
Chỉ là khi Tô Bạch và Từ Gia Thành một lần nữa hung hăng va vào nhau, những Thải Điệp giống như đội cổ động viên ở bên cạnh, lại lập tức thay đổi phong cách, hóa thành từng con côn trùng bay lạnh như băng, mang theo sát cơ, trực tiếp bay thẳng về phía Từ Gia Thành.
彩蝶; Thải điệp (bướm sặc sỡ), trong chương người giấy thì có nhắc đến Hải thiếu gia dùng đom đóm, nhưng đoạn sau này thì tác giả lại viết là thải điệp, không biết là do nhầm nhẫn hay là do cường hóa của Hải thiếu gia tăng lên mà thay đổi, vì thế mình sẽ giữ nguyên Thải Điệp