Chương 577
Để Tô Bạch Thật Sự Trở Về
Từ Gia Thành đang ở trong giai đoạn đọ sức với Tô Bạch, hoàn toàn không dự liệu được sẽ xuất hiện cảnh tượng này, anh ta lập tức quay đầu nhìn về phía Hải thiếu gia đứng lúc đầu: - Cậu muốn làm gì… Ahhh…
Vô số côn trùng giống như phát điên xông vào trong cơ thể của Từ Gia Thành, Tô Bạch đấm mạnh một quyền, đánh Từ Gia Thành xuống đất, Từ Gia Thành muốn đứng lên, lại phát hiện ra cơ thể mình giống như bị rút đi hết sức lực, làn da trên người liên tục chuyển từ sáng sang tối, đan xen nhau.
Những con côn trùng còn lại, một lần nữa ngưng tụ thành bóng dáng của Hải thiếu gia, môi của anh ta trắng bệch, trên mặt cũng không tô son điểm phấn gì, chỉ còn vẻ tái nhợt.
- Đại Bạch, cậu không sao chứ?
Mập mạp chạy đến gần Tô Bạch.
Tô Bạch lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Hải thiếu gia: - Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc trong hồ lô của cậu có bán thuốc gì.
- Việc này ư, anh sẽ nhanh chóng biết thôi.
Bộp bộp bộp!
Vốn dĩ mập mạp đang ở gần Tô Bạch, lúc này lòng bàn tay của anh ta trực tiếp xuất hiện ra ba phù chú huyết sắc, một lá dán ở sau gáy Tô Bạch, hai cái khác thì được dán lên hai bên vai của Tô Bạch.
Bởi vì lúc này Tô Bạch đang hoán đổi sang trạng thái cương thi, đúng lúc bị lá bài tẩy huyết phù của mập mạp khắc chế, cộng thêm việc bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này, cả người hắn lập tức bị đông cứng, hai đầu gối nặng nề quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Hải thiếu gia mỉm cười, khẽ gật đầu với mập mạp, một lần nữa đốt nến lên, ngọn nến lúc sáng lúc tối, cũng chiếu lên gương mặt tái nhợt của Hải thiếu gia.
- Bây giờ thì đặt con hàng giả này ở trước gương, để Tô Bạch thật sự trở về, ha ha ha…
Từ rất lâu rồi, làm như thế nào để thoát khỏi ánh mắt của Phát Thanh Khủng Bố đã trở thành một khát vọng ở sâu trong nội tâm của phần lớn thính giả.
Cho dù là người có thực lực cao hay thấp, cho dù cảnh giới mạnh hay yếu.
Đều là như thế, hoặc có thể nói, đó là thiên tính.
Một số người thì chán ghét với cảm giác thống khổ khi lần lượt phải trải qua sinh tử trong thế giới chuyện xưa, còn một số người khác thì tìm kiếm một loại càng siêu thoát, độc lập hơn, rõ ràng họ đã có được sức mạnh của “thần” rồi, nhưng ở một mức độ nào đó, hô hấp không khí lại không được tự do như người bình thường, khi thực lực của bản thân và quyền lực mà tự thân nắm giữ phát sinh mâu thuẫn nghiêm trọng, loại đối lập này, thật sự tồn tại.
Trong vườn rau xanh của Phát Thanh Khủng Bố có rất nhiều loại rau, thế nhưng sau khi những loại rau này lớn lên, điều chúng muốn làm nhất chính là chạy trốn, mà không phải ngoan ngoãn chủ động đưa vào trong chảo dầu, đảo qua đảo lại, cung cấp thức ăn cho người dùng, đồng thời phải vui vẻ chịu đựng.
Bản thân huyết thi đã thử qua, nhưng đến cuối cùng, anh ta vẫn thất bại, kết cục của anh ta rất thê thảm, mang theo ý tứ châm chọc.
Sở dĩ Lan Lâm tích cực đề cao đạo lý nhân quả, mục đích cuối cùng chính là siêu thoát khỏi trói buộc này, nhận được một loại tự do cao hơn, thế nhưng sau cùng, cô ta vẫn thất bại, tự sát dưới sự hoảng sợ đỉnh điểm.
Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam, câu nói này không phải là mọi người chắc hẳn phải vĩ đại như thế, có đôi khi, càng nhiều hơn còn là một loại không có cách nào khác.
Chuyện những thế hệ thính giả đi trước đã làm, những thính giả hiện tại cũng đang làm, đây là một công trình vĩ đại, đây là một quá trình gian khổ, rất nhiều người đã ngã xuống, nhưng phía sau nhất định sẽ còn có người không ngừng tham gia, đây là một loại xu hướng, cũng là một loại trào lưu, càng là một loại bản chất của con người.
Hải thiếu gia mím môi, người chị cùng anh ta sống nương tựa vào nhau, chính là một người quan trọng nhất trong lòng anh ta, anh ta hy vọng Lệ Chi có thể trở về, có thể thoát khỏi ràng buộc của Phát Thanh Khủng Bố, đương nhiên, nếu như chị ấy có thể thành công, bản thân anh ta cũng có thể thành công, đúng không?
Con người luôn có tư tâm, cho dù thoạt nhìn là người vĩ đại, vô tư cũng sẽ không ngoại lệ.
Giờ phút này đây, Từ Gia Thành bị Hải thiếu gia không tiếc hao phí bản nguyên đi đánh lén, dẫn đến độc tố xâm nhập vào cơ thể, sức lực trên người anh ta bị móc sạch, nằm rạp trên mặt đất không có cách nào nhúc nhích, còn Tô Bạch bị trấn áp dưới trạng thái cương thi, để cho mập mạp, người mà hắn tương đối tín nhiệm ra tay, xác suất thành công quả thật rất cao.
Tiếp theo chính là một bước quan trọng nhất.
Trong chiếc gương này, rốt cuộc có phải là chốn đào nguyên có thể trốn tránh được ánh mắt của Phát Thanh Khủng Bố hay không?
Trong gương, có phải chú viện trưởng và dì viện trưởng sống ở đây?
Chắc hẳn bọn họ đã tìm được phương pháp trốn tránh?
Đúng thế, nhất định là như vậy, nếu không, sao phải để cửa cho hắn?
Hải thiếu gia đưa tay ra, từng con đom đóm bay ra ngoài, chiếm cứ ở dưới thân Tô Bạch, nâng Tô Bạch lên, bay đến trước gương.
Mập mạp cũng đi đến, đứng sau lưng của Tô Bạch.
Trong nháy mắt, mập mạp có chút do dự, nhưng trong ánh mắt của anh ta vẫn bị một sự tàn khốc thay thế.
Có một số việc, thật ra chính là nhìn thấu nhưng không nói toạc, trên thực tế mập mạp không ngốc, hoàn toàn ngược lại, anh ta là người rất thông minh, chắc hẳn Tô Bạch đang ở trước mặt anh ta là giả, thế nhưng lúc này, Tô Bạch thật sự đang ở trong gương, hắn nguyện ý đi ra sao?
Nếu như nói bên trong có thể tránh né được ánh mắt đến từ Phát Thanh Khủng Bố, đổi lại thành bất kỳ một thính giả bình thường nào khác, đối với nơi này, đều sẽ rất lưu luyến, càng đừng nói đến, bên trong còn có cha mẹ của Tô Bạch ở đó, người một nhà đoàn tụ, thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ.
Dưới tình huống không trưng cầu sự đồng ý của Tô Bạch, đánh lén và chế phục Tô Bạch giả, đưa Tô Bạch giả đến soi gương, lôi Tô Bạch thật ra, không thể không nói, trên thực tế, mập mạp cũng có chút tư tâm của mình, nhưng thật ra anh ta làm như thế cũng không sai. Khi phát hiện đồng bạn bên cạnh mình là giả, là một sáp thi, việc đầu tiên mà người ta muốn làm, chính là đem người bạn thật sự của mình cứu ra, đây là việc nhân chi thường tình, không đúng ư?
Đây chính là chỗ khôn khéo của mập mạp, một số bí mật, thật ra anh ta cũng rất muốn biết rõ, một số chuyện, trên thực tế, bản thân anh ta cũng rất hướng tới.
Hải thiếu gia cầm ngọn nến trong tay, đặt ở trước gương, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, lắc tới lắc lui, theo sự đung đưa của ngọn nến, lớp vật chất màu đen vốn dĩ bám lên trên mặt gương kia dần dần tan ra, một phần thuộc về mặt kính bóng loáng đã lộ ra.
Sắp.
Sắp đến.
Sắp đến rồi.
Trên mặt Hải thiếu gia xuất hiện vẻ mong chờ và hưng phấn, sau khi lớp vật chất màu đen trên mặt gương hoàn toàn biến mất, Hải thiếu gia và mập mạp đều vô thức né tránh, để bản thân mình đứng ở một vị trí mà chiếc gương không thể nào chiếu xạ, sau đó, Hải thiếu gia dùng đom đóm khiêng Tô Bạch lên, để khoảng cách giữa hắn và tấm gương càng thêm gần hơn, chóp mũi của Tô Bạch sắp dán vào mặt gương rồi.