Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 578 - Chương 578 Đảo Ngược (1)

Chương 578

Đảo Ngược (1)


Lửa của ngọn nến bỗng nhiên trở nên rất nhỏ rất nhỏ, đến sau cùng, thậm chí còn giống như một sợi tóc, sự tồn tại của sợi tóc này chỉ mang ý nghĩa, ngọn nến còn chưa bị dập tắt, chỉ thế mà thôi.


Thế nhưng rất nhanh, vốn dĩ trong gương không có ngọn nến này, kết quả lại đột nhiên xuất hiện hình dáng ngọn nến, đồng thời ngọn nến trong gương đang cháy rừng rực.


Trong miệng Hải thiếu gia lẩm bẩm gì đó, sau cùng mặt nước xung quanh bỗng nhiên sôi trào lên, mực nước dâng cao, nước biển ở xung quanh ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt đã nhấn chìm mất bình đài này, tất cả mọi người trên bình đài đều bị ngâm mình trong nước.


Chỉ là, người trên bình đài, Từ Gia Thành vẫn bị dính chặt trên mặt đất, tuy sức lực của anh ta bị móc rỗng, nhưng tố chất thân thể của anh ta vẫn còn đó, là một cường hóa về thân thể, một gia hỏa có thể đánh nhau với Tô Bạch đang trong trạng thái cương thi, không một chút nào rơi xuống thế yếu, đoán chừng mật độ thân thể của anh ta có thể so sánh với sắt thép rồi.


Trên người Hải thiếu gia xuất hiện một số côn trùng màu xanh lam, đám côn trùng này tỏa ra ánh sáng, làm cho anh ta hoàn toàn được ngăn cách với nước biển ở xung quanh, kiểu tóc của anh ta tuyệt đối không thể rối bời.


Mập mạp phát lực, lão thụ bàn căn, cả người tiếp tục vững vàng đứng trên bình đài.


(老树盘根: Lão thụ bàn căn dùng để hình dung thế lực lớn, quan hệ rắc rối phức tạp, nếu dùng trong tiểu thuyết võ hiệp thì là một chiêu thức nhân vật thường dùng, theo baidu.)


Vào lúc này, Tô Bạch ở trong gương bắt đầu động, tay của hắn từ bên trong mặt gương đưa ra ngoài, còn “Tô Bạch” đang ở bên ngoài gương kia, dưới áp lực của nước và năng lực thôi thúc của chiếc gương, cơ thể vô thức bắt đầu phối hợp với động tác của người trong gương, “hắn” cũng vươn tay ra, hai Tô Bạch đồng thời vươn tay ra, xuyên qua mặt gương nắm lấy nhau.


Tô Bạch ở trong gương bắt đầu thò thân thể của mình ra, cùng lúc đó, “Tô Bạch” ở bên ngoài lại chậm rãi đi vào bên trong gương.


Tô Bạch thật sắp trở lại, mà cỗ sáp thi này thì trở lại nơi mà “hắn” đi ra.


Nhìn thấy một màn này, tảng đá trong lòng mập mạp xem như rơi xuống đất.


Thế nhưng đúng vào lúc này, Hải thiếu gia đột nhiên xuất hiện ở trước gương, lúc này chiếc gương đã bị hai Tô Bạch lấp đầy, không còn năng lực hấp thu người khác, vì thế hiện tại Hải thiếu gia đứng ở trước mặt gương, xem như rất an toàn, anh ta đem ngọn nến mà mình vẫn luôn cầm ở trên tay, trực tiếp đặt lên ngực Tô Bạch, người vừa mới nhô được nửa thân thể từ trong gương ra.


Sau đó, Hải thiếu gia làm một động tác hôn gió.


- Đi đi, nếu như anh là thật, như vậy ngọn nến ở trên người anh sẽ trở nên hữu dụng, trở lại thế giới ở trong gương đi, như thế tôi và chị gái của mình có thể biết, chú viện trưởng, dì viện trưởng, có phải bọn họ đang sống hạnh phúc, vui sướng trong chốn đào nguyên hay không.


- Chắc hẳn bọn họ ở bên trong đó, chị em chúng tôi chỉ cần xác nhận một chút là được rồi, nếu như có thể, chị em chúng tôi cũng sẵn lòng giống như khi còn bé vậy, đi theo chú viện trưởng, dì viện trưởng, tiếp tục sống vui sướng ở cô nhi viện trong gương.


- Lúc chú viện trưởng, dì viện trưởng còn sống, bọn họ không vứt bỏ chúng tôi, là anh, sau khi anh thừa kế gia nghiệp đã cắt đứt tất cả viện trợ, chúng tôi mới một lần nữa không có nhà để về, hiện tại, chúng tôi muốn một lần nữa tìm về cái ôm ấm áp của chú viện trưởng, dì viện trưởng.


Sau khi nói xong, trong lòng bàn tay của Hải thiếu gia xuất hiện một chiếc bông tai, chiếc bông tai này vừa xuất hiện, dòng nước xung quanh đang dữ dội bỗng nhiên trở nên trì trệ, vào lúc này, lực lượng của nước biển và lực lượng của chiếc gương giống như đều tạm dừng lại, ngón tay của Hải thiếu gia chỉ vào giữa trán của Tô Bạch trong gương, phát lực, chậm rãi ấn Tô Bạch vốn dĩ đang từ trong gương chuẩn bị đi ra, một lần nữa trở lại trong gương.


Đúng thế.


Hải thiếu gia căn bản không có ý định để Tô Bạch thật sự trở về.


Thứ mà anh ta muốn chính là để Tô Bạch thật thò ra khỏi gương một chút, sau đó sẽ để hắn mang theo ngọn nến trở lại thế giới bên trong gương, thay thế cặp mắt của anh ta nhìn xem một chút, anh ta nhất định phải xác nhận được, có phải trong gương chính là thế ngoại đào nguyên hay không, có phải nơi này thật sự tránh né được Phát Thanh Khủng Bố chết tiệt kia hay không?


Lúc này, mập mạp hơi nhíu mày, chủ động đi lên giữ lấy tay của Hải thiếu gia, lắc đầu với anh ta.


Con mẹ nó!


Sao lại như thế!


Đại Bạch thật sự sắp ra ngoài, cậu lại muốn đẩy hắn vào trong, chẳng phải tôi sẽ hoàn toàn rơi vào tình huống khó xử ư?


Trước đó quả thật là có tư tâm, nhưng mập mạp cũng được xem như là vững vàng, dù sao hành động của anh ta chính là thật sự muốn kéo Tô Bạch thật ra, về phần bản thân Tô Bạch có đồng ý hay không, mập mạp cố tình không cân nhắc đến, nhưng ngay ở trước mặt anh ta, Tô Bạch thật chuẩn bị đi ra, lại bị con hàng ẻo lả như cậu ấn về, vậy tôi trở thành cái gì đây?


Không phải là do lòng từ bi của mập mạp phát tác, mà là bởi vì chuyện lần này, anh ta và Tô Bạch đạt được thỏa thuận, cho nên mới đi cùng, chuyện này không cách nào giấu diếm được, nếu Tô Bạch thật bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, sau này đám người Gia Thố và hòa thượng, còn có cả những người khác nữa, ánh mắt bọn họ nhìn anh ta sẽ không giống với lúc trước nữa.


Đúng thế, mọi người có thể gài hàng, có thể hố lẫn nhau, cũng có thể đâm sau lưng nhau, nhưng đó chính là ở trong cục diện đặc biệt, làm người, làm thính giả, muốn lăn lộn được thì vẫn phải có phòng tuyến cuối cùng, chuyện đã đàm phán xong, giao hẹn với đồng bạn của mình, bạn có thể bo bo giữ mình không đi cứu hắn, cũng có thể tự mình rời đi, việc này, tất cả mọi người đều có thể hiểu được, nhưng bạn có thể chủ động đẩy hắn vào trong đống lửa sao?


Lúc trước Tô Bạch gọi một cuộc điện thoại, vì sao có thể gọi được mập mạp, hòa thượng và Gia Thố đều đến? Đó là vì mọi người đều biến, tuy hai bên đều không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng nếu như mọi người đã ước định cẩn thận đi làm một chuyện, đạo nghĩa tối thiểu nhất chính là, trong lúc làm chuyện này, lẫn nhau không được hố đối phương, cho dù chờ làm xong sự việc, lúc chia của lại đánh nhau cũng không muộn.


Vừa rồi Hải thiếu gia mới hao phí bản nguyên để chế phục Từ Gia Thành, lúc này theo mập mạp đọ sức, dĩ nhiên là không có sức, nhất thời không có cách nào thoát khỏi tay mập mạp.


Vào lúc này, thân thể của Lâm Chu bị nước biển cuốn lấy, trôi nổi trong nước, không người nào để ý đến Lâm Chu sống hay chết, đoán chừng là đã chết, thân thể của những người khác đều vững vàng đứng ở trên bình đài, Lâm Chu thì bị cuốn trôi, trôi nổi xung quanh.


Nhưng ngay giây phút này.


Lâm Chu bỗng nhiên vươn tay, giữ lấy tay mập mạp, móng tay sắc bén nhanh, chuẩn, hung ác đâm vào trong kinh mạch trên cánh tay của mập mạp, trực tiếp loại bỏ đi sức lực trên cả cánh tay mập mạp.


Mập mạp kêu lên một tiếng, cơ thể vô thức lùi lại về sau.


Vẻ mặt Hải thiếu gia khiếp sợ nhìn Lâm Chu đang trôi nổi trên mặt nước, một bên hoàn toàn ấn Tô Bạch vào lại trong gương.


Vù!


Ánh sáng trong gương biến mất, một lần nữa bóng tối lại hoàn toàn bao phủ lên chiếc gương.


Mực nước cũng chậm rãi hạ xuống.


Giống như trái tim của không ít người có mặt ở đây…


Chương 578

Bình Luận (0)
Comment