Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 579 - Chương 579 Đảo Ngược (2)

Chương 579

Đảo Ngược (2)


Buổi sáng, trong công viên thường rất náo nhiệt, bởi vì những năm này, càng ngày càng có nhiều người nuôi thú cưng, vì thế bên trong công viên không chỉ có nhóm người già tập thể dục buổi sáng, còn có rất nhiều người dắt thú cưng đi dạo.


Trong đó có một người đàn ông với dáng vẻ mập mạp, anh ta tương đối nổi bật trong đám đông, anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế dài, dưới chân anh ta là một con Husky, một con Samoyed và một con Alaska, ba con chó trưởng thành, màu lông rất sáng, ba con thú cưng xinh đẹp như vậy, ngồi xổm ở chỗ này, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của những người qua lại, yêu thích những con vật cưng đáng yêu, đây gần như là thiên tính của con người, chỉ là phần lớn người vẫn không cách nào gánh vác được việc hầu hạ một con thú cưng ăn và ngủ.


Một chiếc xe Audi lái đến cổng công viên, Huân Nhi tắt máy, xuống xe, cô ta đi một đôi bốt da rất tinh tế, quần áo bó sát người, tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô ta, chỉ là lúc này trên mặt Huân Nhi không có chút dáng vẻ nhẹ nhõm nào của người đi ra hóng gió vào sáng sớm, ánh mắt cô ta nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm người.


Sau cùng ánh mắt của Huân Nhi dừng ở trên người đàn ông có ba con chó đang ngồi bên.


Là anh ta, chính là anh ta.


Lúc này đây, vốn dĩ Lưu Phúc Toàn đang đeo kính râm rồi chợp mắt, dường như anh ta cảm ứng được gì đó, tháo kính râm xuống, ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Huân Nhi, bởi vì ánh nắng, cho nên ánh mắt anh ta hơi nheo lại, sau đó lại giống như không phát hiện ra chuyện gì, vươn vai một cái, đứng dậy, đi về phía con đường mòn trong công viên.


Ba chú chó không nhanh không chậm đi theo sau Lưu Phúc Toàn.


Huân Nhi cắn răng, hạ quyết tâm đi theo.


Chỉ là đi theo đi theo, đến lối rẽ của con đường mòn, lúc Huân Nhi đuổi đến lại phát hiện ra không tìm thấy được vị trí của Lưu Phúc Toàn, rất hiển nhiên, đối phương phát hiện ra cô ta.


- Ai u, đại mỹ nữ, cô đang làm gì thế, bám đuôi tôi à?


Giọng nói của Lưu Phúc Toàn từ phía sau lưng Huân Nhi truyền đến, một Lưu Phúc Toàn cung kính, run rẩy, mở miệng ra là một tiếng “Đại nhân” ở trước mặt Tô Bạch, lúc này ở trước mặt Huân Nhi lại lộ ra trào phúng và miệt thị, quả đúng là như vậy. Ở trước mặt Tô Bạch, Lưu Phúc Toàn chỉ là một con châu chấu, nhưng tư cách, kinh nghiệm và mức độ hoàn thành nhiệm vụ của anh ta cao hơn Huân Nhi không ít.


Huân Nhi lấy súng lục ra, trực tiếp chỉ vào đầu của Lưu Phúc Toàn, trong ánh mắt của cô ta mang theo hơi lạnh.


- Mấy ngày trước, có phải anh đã đi đến một văn phòng thám tử tư?


Họng súng đen sì chỉ vào mình, việc này quả thật không khiến cho Lưu Phúc Toàn cảm thấy có bao nhiêu sợ hãi, chẳng qua khi Huân Nhi nói đến mấy chữ “Văn phòng thám tử”, rõ ràng trên mặt Lưu Phúc Toàn lộ ra kinh ngạc.


- Là ai bảo cô đến đây?


Vào lúc này, Lưu Phúc Toàn ép lên phía trước, Huân Nhi vô thức lùi lại.


- Có người đã nói với tôi về chuyện này.


Huân Nhi cắn môi, thật ra bản thân cô ta cũng hiểu rất rõ, trên thực tế, lực uy hiếp của súng lục với một thính giả là không lớn, trên người cô ta còn có một chiếc dùi màu tím, đã được phát động, súng lục trong tay cô ta chỉ là một ngụy trang trước mặt kẻ địch mà thôi.


- Là cậu ta.


Lưu Phúc Toàn cười, rõ ràng trong nụ cười này mang theo một loại e ngại, có chút nghĩ đến mà sợ và khủng hoảng:


- Không phải cậu ta đã rời khỏi Thượng Hải rồi ư?


Trong mắt Huân Nhi dần dần hiện lên sự tàn khốc:


- Việc này, anh cũng biết?


Ở trong câu chuyện mà Tô Bạch kể cho cô ta, nhân vật Lưu Phúc Toàn này hoàn toàn không có tiếp xúc trực tiếp gì với tên gia hỏa đã sống hơn một trăm năm kia.


Lưu Phúc Toàn thở phào một hơi nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng ổn định lại được nội tâm dao động, vẻ mặt cũng khôi phục lại lạnh nhạt, đồng thời còn mang theo một chút âm trầm.


- Rốt cuộc là ai bảo cô đến!


Giọng của Lưu Phúc Toàn đột nhiên cao hơn, mang theo một giọng điệu chất vấn.


- Câu chuyện xưa của anh, nhìn giống như rất hoàn mỹ vô khuyết, rất nhiều chi tiết làm được rất tinh tế, thế nhưng nếu như sẵn lòng tốn thời gian đi điều tra qua một chút, vẫn có thể phát hiện ra rất nhiều điểm mâu thuẫn.


- Ví dụ như, trên thực tế cha của anh là một cô nhi, cha của anh theo chân một người chú của mình để lớn lên, đồng thời ngay từ khi còn nhỏ đã ra ngoài làm việc, anh căn bản chưa từng nhìn thấy mặt ông bà nội của mình, làm sao lại xuất hiện bức ảnh ông bà nội anh chụp chung ở Thượng Hải cũ.


- Ha ha ha, tôi không biết lời này của cô là có ý gì, cha mẹ của tôi đã qua đời, nhưng sự tình trong nhà tôi, cô có thể đi đến cục cảnh sát địa phương để kiểm tra qua hồ sơ.


Lưu Phúc Toàn bắt đầu từng bước đi về phía Huân Nhi, giọng điệu của anh ta trở nên ôn hòa, nhưng hơi thở trên người anh ta lại càng lúc càng âm trầm.


- Thứ đồ vật kia, chỉ cần là người đủ năng lực đều có thể sửa đổi, chẳng qua tôi đã dựa theo những gì ghi chép trong hồ sơ của anh, bố trí người đi điều tra về những người hàng xóm mấy chục năm trước như trên địa chỉ ghi trong hồ sơ, bọn họ phản hồi lại là không nhớ rõ có gia đình anh sống ở bên cạnh nhà họ.


Thật ra Huân Nhi chính là con ông cháu cha, tuy bởi vì tiến vào Phát Thanh Khủng Bố, đối với sự nghiệp, Huân Nhi không còn nóng lòng như trước nữa, hiện tại cô ta còn đang đi làm, tất cả là do bị Tô Bạch tác động, ở trong thế giới hiện thực, cố gắng tìm cho mình chuyện để làm, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là lực ảnh hưởng của Huân Nhi thấp xuống, ở trong xã hội này, nhất là ở một nơi phạm vi văn hóa xã hội là một vòng tròn hệ thống như Trung Quốc, cho dù hiện tại Huân Nhi không phải quan chức theo đúng nghĩa, thế nhưng cô ta có thể mượn lực ảnh hưởng của gia đình mình để điều tra về chuyện này, chuyện này không thành vấn đề gì, chỉ là cần tốn thời gian hơi lâu một chút, dù sao đây cũng không phải là một công việc đơn giản.


Lúc Huân Nhi nhận được kết quả, Tô Bạch đã sớm đi đến Tần Hoàng Đảo, điện thoại lại không liên lạc được, trong lúc cấp bách, Huân Nhi chỉ có thể một mình đi đến tìm Lưu Phúc Toàn, anh ta mới chân chính là điểm khởi xướng của âm mưu này.


Thật ra trước đó bản thân Tô Bạch đã tự mình đi điều tra, chỉ là hiện tại Tô Bạch đã sớm không phải là Tô đại thiếu gia nắm trong tay một tập đoàn lớn như lúc trước, lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào phương thức của mình để lọc qua một lần, thế nhưng phương thức thiết kế và bố cục của đối phương, lại vừa đủ để ứng phó với loại trình độ điều tra này của Tô Bạch, dù sao thật ra Tô Bạch cũng không có quá nhiều thời gian để điều tra.


- Thanh niên trí thức, ảnh chụp, sổ ghi chép, những thứ này, thật ra đều là ngụy tạo, nửa giả nửa thật.


Huân Nhi vô thức điều chỉnh hơi thở của mình, bởi vì Lưu Phúc Toàn đã càng lúc càng đến gần cô ta.


- Ha ha ha, vậy thì sao chứ?


Lưu Phúc Toàn liếm môi, lúc này, thật ra anh ta đã có chút ngoài mạnh trong yếu.


Hố trong hố, không biết ai mới là trùm cuối.


Chương 579

Bình Luận (0)
Comment