Chương 580
Đảo Ngược (3)
“Anh không sợ ư?”
Huân Nhi hỏi.
- Sợ? Nói nhảm, tôi đương nhiên sợ, nếu như cậu ta trở về, nếu như cậu ta sớm phát hiện ra, nếu như cậu ta biết bị tôi lừa gạt, như vậy cậu ta có đầy đủ lý do nhân quả để báo thù tôi.
- Nếu như cậu ta muốn giết tôi, thật đúng là giống như bóp chết một con kiến vậy, không có nhiều điểm khác biệt.
- Thế nhưng cậu ta lại không về được, ha ha ha, cậu ta không về được, một người không về được, có gì phải sợ?
- Cho dù cậu ta có mạnh hơn nữa, cho dù cậu ta có khủng bố đến đâu, thế nhưng cậu ta vĩnh viễn đều khó có khả năng xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi cần có gì phải sợ chứ?
Một giây sau, toàn thân Lưu Phúc Toàn bắt đầu bành trướng, da của anh ta bắt đầu rạn nứt, đây không phải do thân thể của anh ta xuất hiện vấn đề, mà là vì anh ta đang kích thích thuyết thống của mình, huyết thống man nhân, trong nháy mắt, sức mạnh và lực phòng ngự sẽ tăng lên đến mức đáng sợ.
Huân Nhi làm ra vẻ muốn nổ súng, Lưu Phúc Toàn cười một tiếng dữ tợn, sải bước xông đến, hiện tại viên đạn không thể bắn xuyên thủng da thịt của anh ta trong trạng thái này, điểm đó, Lưu Phúc Toàn rất có tự tin.
Chỉ là súng của Huân Nhi cũng không có bắn ra, mà chính là trực tiếp ném chiếc dùi màu tím được giấu trên người mình ra ngoài.
Lưu Phúc Toàn chỉ thấy trước mắt mình có một luồng sáng màu tím lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó vị trí ngực của anh ta cảm nhận được một loại đau đớn rất dữ dội, một chiếc dùi màu tím đâm sâu vào ngực anh ta, thậm chí còn làm gãy một vài chiếc xương sườn của anh ta.
Một kích này đã thành công, nhưng trên mặt Huân Nhi không có chút dáng vẻ đắc ý nào, bởi vì trong dự đoán ban đầu, cô ta đã nghĩ đến mượn cơ hội duy nhất này để khiến cho Lưu Phúc Toàn bị trọng thương, thế nhưng hiển tại tuy khiến Lưu Phúc Toàn bị thương, nhưng lại không làm anh ta mất đi năng lực chiến đấu.
Giữa hai người, bởi vì liên quan đến Tô Bạch, cho nên đã có quan hệ nhân quả trong đó, còn Lưu Phúc Toàn, anh ta quả thật không thèm đếm xỉa đến, cho dù giết Huân Nhi sẽ khiến cho nhân quả của anh ta nặng nề hơn, anh ta nhất định phải ra tay. Trên thực tế, mấy ngày này, buổi tối anh ta đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, bởi vì anh ta không thoát khỏi được bóng ma tâm lý về sự đáng sợ của người kia, cho nên anh ta chỉ có thể ép buộc chính mình, nếu không, lấy tâm tính hiện tại của anh ta, trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, cho dù không gia tăng độ khó khăn cho anh ta, đoán chừng cũng rất khó vượt qua, giết chết người phụ nữ này, anh ta hoàn toàn không còn đường lui nữa, tâm cũng theo đó an định lại.
Cơ bắp của anh ta bắt đầu căng lên, cứ thế để chiếc dùi tím đâm vào trong người mình, Lưu Phúc Toàn phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, xông về phía Huân Nhi.
Huân Nhi có chút hoảng hốt, bắt đầu lùi lại, cô ta không biết mục đích của mình khi đến nơi này là gì, cô ta không liên lạc được với Tô Bạch, cô ta cũng không biết mình nên làm sao, chỉ là Huân Nhi cảm thấy bản thân mình phải làm chút gì đó, cho dù điều đó chẳng có chút ý nghĩa nào.
- A di đà phật.
Đúng lúc này, một tiếng niệm phật vang lên, ngay sau đó, một luồng phật quang bỗng nhiên xuất hiện, đứng sừng sững ở giữa hai người Huân Nhi và Lưu Phúc Toàn.
Bịch!
Lưu Phúc Toàn va mạnh vào bên trên phật quang, phật quang vẫn bất động, còn xương cốt của Lưu Phúc Toàn lại phát ra những tiếng răng rắc, cả người lùi về sau, ngã rầm xuống mặt đất, trong nháy mắt bị ngã xuống đất, Lưu Phúc Toàn tràn đầy khiếp sợ, ngay lập tức, ánh mắt của anh ta rơi vào trên người hòa thượng đang từng bước đi đến.
- Anh là?
Huân Nhi nhìn về phía hòa thượng vừa cứu mình một mạng.
Hòa thượng lắc đầu, đi đến trước mặt Lưu Phúc Toàn, pháp tướng trang nghiêm, từng đạo phật văn in vào trên người Lưu Phúc Toàn, hơi thở trên người Lưu Phúc Toàn hoàn toàn bị phong ấn, trạng thái man nhân hoàn toàn bị trói buộc.
- Tôi không giết anh, nhưng có người có thể hợp tình hợp lý đến giết chết anh.
Hòa thượng xoay người lại, nhìn về phía Huân Nhi.
- Rốt cuộc anh là ai?
Huân Nhi mơ hồ đoán ra được hòa thượng và Tô Bạch có liên quan với nhau.
Hòa thượng mỉm cười, chắp tay trước ngực, cố nén xúc động nói “Thật là một người phụ nữ ngu xuẩn” xuống bụng, ngược lại, nói:
- A di đà phật, chuyện của cậu ta, thật ra không cần cô nhúng tay vào, nếu không, sẽ chỉ là càng giúp càng rối mà thôi.
Cơ thể của mập mạp tựa vào trên vách đá, tay trái gắt gao ôm chặt lấy cánh tay phải của mình, vừa rồi tay phải của anh ta bị Lâm Chu giữ lấy, ngay lập tức một luồng sức mạnh đáng sợ thâm nhập vào, trực tiếp cắt đứt gân mạch tay phải của anh ta, cánh tay phải này, xem như hoàn toàn bị phế đi!
Bỗng nhiên không giải thích được, trực tiếp bị ăn thiệt thòi lớn này, điều đó khiến trong lòng mập mạp cảm thấy phẫn nộ, sau đó là vô cùng khiếp sợ.
Chuyện này, rốt cuộc là như thế nào.
Nước biển đã rút xuống, đường đầu người lại một lần nữa hiện ra, bình đài lại một lần nữa nổi lên trên mặt nước, tất cả lại trở nên yên tĩnh, chiếc gương kia lại một lần nữa bị vật chất màu đen che kín, không soi được bóng người.
Hải thiếu gia nuốt một ngụm nước bọt, lúc này, anh ta đã không còn cách nào duy trì dáng vẻ phong tình vạn chủng của mình, anh ta vô thức kéo giãn khoảng cách với Lâm Chu, nhìn ông ta.
- Rốt cuộc ông là ai?
Trên mặt Lâm Chu đâu còn chút uể oải do bị đông lạnh nữa, ánh mắt lóe lên ánh sáng khiếp người, giờ phút này đây, ông ta chắc chắn chính là trung tâm của toàn bộ bình đài này.
- Tôi là ai ư?
Lâm Chu đưa tay ra chỉ vào chính mình: - Tôi chỉ là một phàm nhân không xứng đứng chung một chỗ để nói chuyện với những vị thần như các cậu mà thôi.
- Tiên sư nhà nó, ông chính là thính giả!
Mập mạp thua người không thua trận, cho dù chính mình vừa mới bị phế đi một cánh tay phải, anh ta vẫn trực tiếp chửi ầm lên.
Từ Gia Thành giãy dụa ngẩng đầu lên, hiện tại chân tay anh ta không thể động, tình cảnh trước mắt này, anh ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến.
Lâm Chu nhìn về phía Hải thiếu gia, mỉm cười: - Trước đó, tôi thật đúng là không nghĩ đến, ngài Lệ Chi thế mà cũng coi trọng nơi này, nếu như sớm biết, có lẽ tôi nên câu thông với ngài ấy một chút.
Lâm Chu gọi Lệ Chi là ngài, đây là một cách xưng hô tôn trọng, cho thấy ông ta rất tôn trọng Lệ Chi, nhưng không đến mức sợ hãi Lệ Chi giống như những người khác, bọn họ sợ hãi Lệ Chi đến mức giống như một con chuột run lẩy bẩy trốn ở trong góc tường.
Hải thiếu gia mím môi, lúc này anh ta không biết nên nói gì, Lâm Chu đột nhiên bộc phát, trực tiếp làm rối loạn bố cục của anh ta, không, nói một cách chính xác là làm rối loạn bố cục của tất cả mọi người trên bình đài.
- Ngọn nến kia, chắc hẳn là do ngài Lệ Chi dạy cậu làm như thế nào, một số bí ẩn và bí quyết của nơi đây cũng là do ngài ấy nói cho cậu.
Lâm Chu đi về phía Hải thiếu gia:
- Phần lớn thính giả đều chỉ cảm thấy ngài Lệ Chi rất đáng sợ, nhưng tôi rất rõ ràng, so với thực lực đáng sợ của cô ta, thì trí tuệ của cô ta mới chính là thứ làm cho người ta cảm thấy e ngại nhất.
- Chẳng qua đáng tiếc, bây giờ ngài Lệ Chi không có ở đây, cô ta cũng không có khả năng xuất hiện ở đây, cho nên, bạn nhỏ à, cậu nhanh đưa bấc đèn cho tôi đi.