Chương 581
Đảo Ngược (Xong)
“Bấc đèn gì?”
Hải thiếu gia nghi ngờ hỏi, ngay sau đó, thân hình của anh ta hóa thành bướm, bay đầy trời, đây là dự định trực tiếp phân tán để chạy trốn.
Lâm Chu cười lạnh một tiếng, thân hình cũng biến mất ở ngay tại chỗ.
- Nếu đổi thành người khác, huyễn thuật của cậu quả thật là đủ dùng, nếu như cậu muốn đi, người bình thường thật đúng là không bắt được cậu, chỉ là rất đáng tiếc, phương diện cường hóa của tôi cũng chính là huyễn thuật.
- Nếu không, làm sao tôi có thể lừa được tất cả đám người các cậu, để cho các cậu cảm thấy tôi chỉ là một người bình thường?
- Ha ha ha, một người bình thường sống 100 năm, trẻ mãi không già, ha ha ha, những lời quái quỷ này mà các cậu cũng tin, xem phim Mỹ quá nhiều à?
Bóng dáng Lâm Chu lại một lần nữa xuất hiện ở ngay tại chỗ, cùng lúc đó, những con bướm bay đầy trời kia cũng lập tức rơi xuống, một lần nữa hiện lên thân hình Hải thiếu gia.
Gương mặt Hải thiếu gia lộ ra ửng đỏ, phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó, Lâm Chu giang hai tay ra, toàn bộ bình đài bắt đầu phóng đại vô hạn, nước biển lập tức bốc hơi sạch sẽ, bốn phía biến thành hoang mạc.
- Huyễn thuật của cậu chỉ có tác dụng ở trên người một mình cậu, còn tôi thì tác dụng lên không gian xung quanh tôi.
- Đây là tôi chỉ điểm cho cậu, làm một tiền bối, tôi sẽ một lần chỉ điểm cho người hậu bối như cậu.
- Tôi nghĩ, làm như thế, sau này, cho dù ngài Lệ Chi thật sự có thể trở về cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà gây khó dễ gì cho tôi.
Dưới chân Hải thiếu gia xuất hiện một vực thẳm, cả người anh ta rơi xuống, tốc độ rất nhanh.
Giống như trong lúc ngủ, người bình thường đột nhiên xuất hiện cảm giác run rẩy giống như rơi cả người xuống vực thẳm, mà hiện tại, Lâm Chu chính là đem loại cảm giác này phóng đại lên hàng nghìn lần, đặt lên trên người Hải thiếu gia.
Trên mặt Hải thiếu gia lộ ra thống khổ, vẻ mặt tuyệt vọng, đây là một loại nghiền ép, huyễn thuật của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, đối phương dùng phương diện sở trường nhất của anh ta, để nghiền ép chính bản thân anh ta.
- Anh… Rốt cuộc… Là ai…
Hải thiếu gia gần như là đang cầu khẩn.
- Cậu muốn biết rõ thân phận của tôi ư, được thôi.
- Nói cho cùng, tôi cũng không muốn giết các cậu để bị nhiễm lên người cái gọi là nhân quả, chắc hẳn trong tay các cậu đều có một tài khoản trên diễn đàn đúng không, lần sau các người có thể nhắn tin riêng cho quản trị viên, tôi có thể cho các cậu một hoàng mã giáp.
Nghe đến đó, trong mắt mập mạp lộ ra đã hiểu, là diễn đàn kia, chẳng trách, người này chính là một trong những người tổ chức và thành lập lên diễn đàn thính giả?
Ngay sau đó, mập mạp cũng hiểu rõ chuyện của Lưu Phúc Toàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, diễn đàn này nắm trong tay phần lớn thông tin của thính giả, phía sau đương nhiên là một lực lượng rất đáng sợ.
Thế nhưng, nhìn cánh tay phải của mình, mập mạp cũng có chút hận đến cắn răng nghiến lợi, chẳng qua anh ta không dám tùy tiện ra tay.
Tranh đoạt bảo vật, thật ra ở trong thế giới hiện thực, thính giả được cho phép làm như thế, nhưng vẫn bị khống chế trong một phạm vi nhất định. Đó chính là lướt qua thì thôi, nếu như bạn làm đến mức tuyệt tình, cũng chính là liều mạng muốn tranh đoạt hoặc là xuất hiện ý định giết người, như vậy đối phương có thể thuận thế căn cứ vào nhân quả, giải quyết bạn, nói cách khác, nếu như lúc này mập mạp không làm gì, anh ta có thể sống, nhưng nếu như anh ta mưu toan làm gì, đó chính là “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn”, bị giết cũng là đáng đời.
Ánh mắt mập mạp rơi vào trên người Tô Bạch vẫn còn đang quỳ gối trước mặt anh ta, vốn dĩ trên người hắn bị dán huyết phù, nhưng sau khi nước dâng lên đã bị cọ rửa sạch sẽ, Tô Bạch cũng đã khôi phục lại dáng vẻ của người bình thường, thế nhưng trên thân hắn vẫn còn có một chút sáp dầu đang chảy nhỏ giọt.
Còn Tô Bạch thật sự vừa mới thiếu chút nữa đã có thể đi ra, lại bị Hải thiếu gia mạnh mẽ đẩy vào trong gương, mang theo ngọn nến kia, chẳng khác gì là phóng một vệ tinh vào thế giới trong gương, rốt cuộc trong gương có gì, liệu có phải cha mẹ của Tô Bạch sống ở trong gương, tránh né ánh mắt của Phát Thanh Khủng Bố, tất cả đều sẽ được trả lời thông qua ngọn nến kia.
Gương mặt của Hải thiếu gia đã trở nên vặn vẹo, vào lúc này, Lâm Chu cũng buông lỏng thủ đoạn của mình ra, anh ta không muốn trực tiếp giết chết Hải thiếu gia, đến cấp bậc như anh ta, trên thực tế, mỗi một bước đi đều phải rất cẩn thận, cố gắng để cho chính bản thân mình không dính vào nhân quả quá mức nghiêm trọng.
Lâm Chu vươn tay, nhấc Hải thiếu gia lên, ngay sau đó, tay của anh ta đưa vào trong miệng của Hải thiếu gia, cầm lấy đầu lưỡi của Hải thiếu gia, trực tiếp rút ra.
Phụt!
Đầu lưỡi của Hải thiếu gia bị Lâm Chu kéo đứt, Hải thiếu gia che miệng, xụi lơ trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng anh ta không ngừng chảy ra, người bình thường có thể cắn lưỡi tự sát, nhưng đối với thính giả có cấp bậc như Hải thiếu gia mà nói, còn không đến mức chết, nhưng nhục nhã và khó chịu trong đó, đương nhiên không cần phải nhiều lời.
Lâm Chu đặt đầu lưỡi của Hải thiếu gia trong tay, bàn tay của anh ta bắt đầu nóng lên, đầu lưỡi bắt đầu hòa tan thành dòng máu, chảy xuống dưới, đến sau cùng, một chiếc bấc đèn màu vàng xuất hiện trong tay anh ta.
Chính là nó.
Hít sâu một hơi.
Trên mặt Lâm Chu lộ ra một vẻ kích động không thể nào kiềm chế.
- Ha ha ha, thật đúng là có chút chờ mong, có nó, tôi có thể phụ linh, có thể đặt trên người Tô Bạch, cùng đi vào, gặp mặt hai vị trong gương một lần rồi.
Ánh mắt Lâm Chu rơi vào trên người Tô Bạch vẫn đang quỳ trên mặt đất, rồi lại rơi vào trên người mập mạp, sau đó đảo qua Từ Gia Thành đang nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, cuối cùng là trên đồng tử hỗn loạn của Hải thiếu gia.
Bình đài vẫn là bình đài, chiếc gương vẫn là chiếc gương.
Chỉ là hiện tại, trên bình đài, những vị “Thần” có tư cách nói chuyện đều đã ngã xuống, chỉ còn “phàm nhân” mà lúc đầu không có quyền lên tiếng nhất vẫn còn đứng ở chỗ đó, đây thật đúng là… Thứ dân thắng lợi.
- Phân hồn!
Một luồng linh hồn từ trong cơ thể của Lâm Chu bay ra, dung nhập vào trong chiếc bấc đèn kia, bấc đèn bắt đầu bốc cháy, trôi nổi trên không trung.
Phần linh hồn còn sót lại trong thân thể thì vẫn vững vàng đứng tại chỗ, Lâm Chu sẽ không sơ ý và chủ quan như thế, khi làm những chuyện này, anh ta nhất định sẽ bảo đảm những gia hỏa chưa chết xung quanh mình sẽ không đến mức chó cùng rứt giậu.
Bấc đèn cháy lên, chiếu lên trên mặt gương.
Vật chất màu đen trên gương bắt đầu tản đi.
Ngay sau đó, trên gương xuất hiện một vùng tối tăm hoang vu, tiếp theo là xuất hiện bóng dáng Tô Bạch, Tô Bạch rất thống khổ dùng tay che lấy ngực mình, tựa vào một gốc cây đại thụ đã chết héo, ở vị trí đỉnh đầu của hắn là một ngọn nến vẫn đang tiếp tục cháy.
Ai mới là trùm cuối, liệu Lâm Chu đã phải là trùm cuối ở trong phần này chưa, cha mẹ của Tô Bạch có ở đó, sự thật về chiếc gương là gì?