Chương 582
Là Ai Hố Ai
Không lâu lắm, bấc đèn bên ngoài chiếc gương đã bắt đầu chuyển sang màu xanh, đây là dấu hiệu linh hồn của Lâm Chu đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong bấc đèn, mà hình ảnh trong gương, mặc dù trên mặt Tô Bạch lộ ra thống khổ, nhưng lửa của ngọn nến trên đỉnh đầu hắn cũng đang chuyển sang màu xanh, sắc mặt của Tô Bạch cũng nổi lên ánh sáng xanh.
Đây là thủ đoạn nửa đoạt xá rất cao cấp, tương tự như quỷ nhập vào người, thông qua ngọn nến làm trung gian, thông qua Tô Bạch làm trung gian, dưới điều kiện tiên quyết là bản tôn của chính mình không đi vào bên trong gương, anh ta vẫn có thể đi vào, nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ trong gương.
- Tiếp theo chính là khoảnh khắc rung động lòng người nhất, để tôi biết được, có phải hai vị kia đang sống ở nơi này hay không, hai người không thể ích kỷ như thế, tìm được chỗ tránh né Phát Thanh Khủng Bố, lại chỉ để hai người đi vào, ở đó hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
- Phải biết rằng, bên ngoài kia vẫn còn rất nhiều thính giả vẫn đang phải tiếp tục chịu khổ.
Thế nhưng, ở trong gương, khi Tô Bạch đã bị Lâm Chu khống chế đứng lên, chuẩn bị phóng ra thần thức của mình để càn quét mọi khu vực trong gương, bỗng nhiên, trên người của Tô Bạch ở trong gương lại ồ ạt chảy ra sáp dầu, chảy ra rất nhiều, ngọn nến đang cháy, bén lên sáp dầu, quả thật chính là đổ dầu vào lửa!
Đồng thời vào lúc này, bên ngoài chiếc gương, Lâm Chu cũng phát ra một tiếng kêu đau thấu tim gan, trong gương, Tô Bạch gần như đã bị hòa tan đến mức không còn hình dáng người, ngọn nến cũng theo đó nhanh chóng bị dập tắt, cùng bị dập tắt còn có một phần linh hồn của Lâm Chu được anh ta đưa vào bên trong, bởi vì bấc đèn cũng trực tiếp hóa thành tro bụi bay đi mất.
- Ahhh!
Lâm Chu kêu lên thảm thiết khiến cho người ta cảm thấy tê dại cả da đầu, mắt tai mũi miệng của anh ta đều chảy máu, gần như điên điên khùng khùng, tia lý trí cuối cùng còn sót lại, để Lâm Chu cưỡng chế chính mình ổn định lại, Lâm Chu lảo đảo đứng lên, lúc này, ngay cả đứng cũng không vững, anh ta vươn tay ra, gắt gao chỉ vào Tô Bạch còn đang quỳ gối trước gương.
- Cậu… Cậu… Cậu thế mà… Vẫn luôn là thật… Cậu căn bản không phải sáp thi…. Cậu vẫn luôn là chính mình… Chúng tôi… Chết tiệt… Đều bị… Cậu lừa… Rồi.
Ánh mắt của Lâm Chu trở nên điên cuồng, mang theo hung ác, hiện tại anh ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Bạch còn đang quỳ ở kia, thế nhưng gần ½ linh hồn của anh ta bị phong ấn trong gương, chẳng khác gì là hoàn toàn thất lạc ra ngoài, loại cảm giác bị cắt này đến từ sâu trong linh hồn, khiến anh ta cảm thấy đau đớn đến mức không muốn sống nữa. Linh hồn là thứ căn bản nhất của một người, khi linh hồn xảy ra vấn đề, nó sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ, cứ nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Chu thì rõ, hiện tại ngay cả việc đứng lên giữ thăng bằng, anh ta cũng không cách nào làm được ổn thỏa, có thể thấy được tình hình hiện tại của anh ta không ổn đến mức nào.
Vẫn luôn cúi đầu, giấu mình, quỳ gối ở trước gương, vào lúc này Tô Bạch giống như vừa mới tỉnh ngủ vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Chu ở phía trước, nở một nụ cười, mang theo giọng điệu nửa thật nửa giả, nói:
- Ồ… Bị anh phát hiện ra rồi.
- Đại Bạch?
Mập mạp vẫn luôn đứng ở sau lưng Tô Bạch, lúc này cũng không nhịn được, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Tô Bạch chậm rãi đứng lên, mang theo một chút ghét bỏ đưa tay ra xoa vị trí trên vai mình, nơi đó còn có một chút sáp dầu, sau đó hắn đưa sáp dầu đến trước mũi ngửi, mang theo vẻ chán ghét, nói:
- Tôi thiếu chút nữa đã bị hút vào trong gương rồi, chẳng qua thứ ở bên trong kia, nhìn thì ngon mà không dùng được, thực lực kém xa tôi, chỉ là, tuy tôi không bị hút vào, nhưng sáp dầu trên thứ kia bắn văng lên người tôi, chẳng qua không có gì đáng ngại, cơ thể của tôi sẽ tự động đào thải những sáp dầu đã ngấm vào trong cơ thể kia ra ngoài, anh nhìn xem, hiện tại có phải phần sáp dầu chảy ra ngoài ít hơn trước rất nhiều không?
- Cũng sắp sạch rồi!
Giờ phút này, Từ Gia Thành vẫn bị giam cầm trên mặt đất, hai mắt Hải thiếu gia vô thần, che lấy phần miệng đang không ngừng chảy máu của mình, anh ta cũng đang nằm trên mặt đất, Lâm Chu thì giống như người điên, ý thức của anh ta cũng bắt đầu trở nên không tỉnh táo, mập mạp cũng bị phế đi một cánh tay phải.
Chỉ còn lại Tô Bạch, trên người hắn, ngoại trừ mấy vết bầm tím do lúc trước đánh nhau với Từ Gia Thành để lại, cũng không có trở ngại gì.
Mập mạp nuốt một ngụm nước bọt, anh ta nhìn theo bóng lưng Tô Bạch, bỗng nhiên có cảm giác như chỉ vừa mới quen biết Tô Bạch mà thôi.
Trước đó, sự hiểu biết của mập mạp về Tô Bạch chỉ gói gọn vào lúc Tô Bạch phát bệnh tâm thần, sau đó đi lật bàn, vì thế không để ý đến việc, bàn về tính cách và mưu tính của Tô Bạch, hắn không thua kém một ai, nhưng hết cách rồi, lúc Tô Bạch phát bệnh đã để lại cho đám người mập mạp và hòa thượng một ấn tượng quá sâu, giống như buổi tối, anh trăng sáng ngời lại nói mình không nhìn thấy sao đâu.
Hắn cố ý, nhất định là hắn cố ý.
Điểm này, mập mạp gần như có thể xác định, Tô Bạch không thể nào không biết, dọc theo con đường này, đủ loại dấu hiệu khiến hắn bị người đi cùng hiểu lầm, cũng không thể không phát giác ra, phản ứng của anh ta với Tô Bạch, nhưng hắn lại giống như không để ý đến.
Không, không chỉ như thế, lúc Hải thiếu gia dò xét, khi Tiểu Lâm muốn nói ra chuyện gì đó, Tô Bạch còn đúng lúc thể hiện ra hành vi, thái độ “thẹn quá hóa giận” và “giết người diệt khẩu”, hiện tại xem ra, đây là một loại phương pháp cố ý dẫn dụ người ta đi nhầm đường!
Lâm Chu ôm đầu, một tay chống đỡ lên vách đá, khó khăn lắm mới duy trì được tư thế đứng lên, hiện tại trong đầu anh ta rất loạn, linh hồn không đủ đã liên tiếp gây ra ảnh hưởng, thậm chí ngay cả trí nhớ của anh ta cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tô Bạch đi đến trước mặt Lâm Chu, khẽ đưa tay ra đẩy anh ta, Lâm Chu ngã rầm một cái xuống đất, lúc này, Lâm Chu không dám sử dụng huyễn thuật với Tô Bạch nữa, bởi vì dưới trạng thái này, việc anh ta sử dụng huyễn thuật với Tô Bạch là một sai lầm, kết cục chính là không thể kiểm soát được, hơn nữa rất có thể, Tô Bạch còn chưa bị huyễn thuật của anh ta khống chế, chính bản thân anh ta đã bị lạc đường trong chính huyễn thuật của mình, không cách nào thoát ra được.
- Một người sống trăm năm, trẻ mãi không già, anh biết vấn đề nằm ở đâu không?
Cơ thể của Lâm Chu đã bắt đầu co quắp, ý thức bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhưng vẫn vô thức lắc đầu, anh ta muốn biết đáp án, anh ta cảm thấy bố cục của mình không có vấn đề gì, anh ta cảm thấy tất cả mọi việc không có sơ hở gì.
- Trước đó, tôi đã cảm thấy rất hiếu kỳ, những người quản lý của diễn đàn kia, rốt cuộc bọn họ có thể lấy bao nhiêu tư liệu tường tận về thính giả, lần này, tôi xem như đã biết được, quả thật rất đáng sợ.
- Cuộc sống riêng tư của tôi, giống như một quả trứng gà luộc vậy, bị các người bóc vỏ, một quả trứng trắng nõn mềm mềm, không còn sót gì, cứ thế lộ ra trước mắt mấy người, các người có thể nhìn thấy được rõ ràng.
- Giống như… Dĩnh Oánh Nhi.