Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 583 - Chương 583 Ăn Đi, Rất Bổ Đấy

Chương 583

Ăn Đi, Rất Bổ Đấy


Tô Bạch nhắc đến cái tên Dĩnh Oánh Nhi.


- Trước đấy, anh dùng một giọng điệu rất khinh thường để nói với bọn họ. Bọn họ tự cho mình là thần, diễn xuất của anh khiến cho tất cả bọn họ đều trở nên thờ ơ, cho dù anh thể hiện ra là mình sắp chết lạnh rồi, sắp chết rét rồi, nhưng những người được gọi là thần này cũng không nhìn nhiều anh thêm một lần. Sau đó anh cảm thấy đắc chí, anh cảm thấy mình có thể vận dụng nhược điểm của thính giả một cách tài tình, bọn họ đặt chính mình ở vị trí thần, coi người bình thường là kiến hôi.


- Thật ra, anh cũng giống như thế mà thôi, lúc anh đang giễu cợt người khác, đồng thời anh cũng đang giễu cợt chính bản thân mình, bởi vì anh cũng đang làm như bọn họ vậy.


- Dĩnh Oánh Nhi chỉ là một nhà tâm lý học, nghề phụ của cô ấy là thông qua phương thức SM đặc thù, mang đến sự giải thoát về mặt tinh thần. Chắc hẳn các anh đã biết rõ việc tôi đã từng đi đến chỗ cô ấy, đồng thời cùng cô ta có mối liên lạc, bên phía các anh cảm thấy, một Lưu Phúc Toàn còn chưa đủ, nếu như lại thêm một người nhân vật bình thường mà tôi quen để làm ngòi dẫn cho nhân vật của anh, dáng vẻ như thế lập tức có thể trong một khoảng thời gian ngắn, tạo cho tôi một loại ảo giác chân thực.


- Chắc hẳn Dĩnh Oánh Nhi đã bị huyễn thuật của anh làm cho thôi miên, cha mẹ của cô ta đã chết từ rất lâu rồi, việc này càng thích hợp cho các người hành động, một người tôi không quá quen thuộc, nhưng lại nhận biết, từng thật sự gặp mặt nhau, ừm, còn là một người phụ nữ có dáng dấp rất đẹp, đơn giản là một sự lựa chọn hoàn mỹ.


- Tôi đến cửa hàng dành cho trẻ con để mua quần áo cho con trai mình, khi đó tôi trùng hợp gặp được cô ấy, đây cũng là việc trùng hợp mà các người đã sắp xếp từ trước, cũng xem như là một lời dẫn truyện, để cho tôi một lần nữa nhớ lại một chút ấn tượng về người phụ nữ mình đã một thời gian dài không tiếp xúc và liên lạc.


- Không thể không nói, Lâm Chu, xin lỗi, tôi không biết tên của anh có thật sự là Lâm Chu hay không, nhưng tôi thật sự rất khâm phục bản lĩnh nắm bắt nội tâm của một người, hiện tại tôi cảm thấy Phát Thanh Khủng Bố không mời anh đi làm người dẫn chương trình, thật đúng là thiệt thòi, anh có thiên phú trên phương diện này.


- Chẳng qua anh đã coi thường người phụ nữ kia, tâm lý, năng lực chịu đựng và khả năng tự mình phân rõ nhận thức của người phụ nữ kia hoàn toàn vượt ra khỏi tính toán ban đầu của các người, hoặc là nói, chính là vì các người không dám sử dụng phương pháp quá mạnh để thôi miên cô ấy, để từ đó, tính cách, thói quen, cùng với các phương diện sinh hoạt sinh ra thay đổi quá lớn, khiến cho tôi phát giác ra, thôi miên mà mấy người dùng với Dĩnh Oánh Nhi, chắc hẳn là một loại thay đổi một cách vô tri vô giác, tiến hành theo chất lượng, dùng hết khả năng để thành công thôi miên cô ấy, để cô ấy làm một “diễn viên” cho mấy người, đồng thời lại không phá hỏng đi “dáng vẻ” ban đầu của cô ấy.


- Thế nhưng, những người khác có thể sẽ không có cảm giác gì đối với sự thay đổi một cách vô tri vô giác này, bởi vì huyễn thuật của anh rất mạnh, ngay cả cái tên ẻo lả kia cũng không phải là đối thủ của anh, nhưng ở một người mà sự thay đổi diễn ra từng bước như Dĩnh Oánh Nhi, cô ấy sẽ thỉnh thoảng thức tỉnh, hoặc nói một cách chính xác, cô ấy sẽ thỉnh thoảng phát giác ra được một số bất an và không thích hợp, mà những thứ này, cô ấy đều ghi lại ở vòng tròn bạn bè trên wechat của mình.


- Cô ấy đem những nghi ngờ, những bất an, những khủng hoảng không rõ nguyên do của mình đều viết ở trong vòng tròn bạn bè, mấy câu, mấy chữ, thậm chí là mấy dấu câu vô nghĩa… Còn tôi, hoàn toàn bởi vì mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân trước kia đã kết bạn với wechat của cô ấy, có lẽ những người khác sẽ không biết đó là ý gì, nhưng làm một thính giả, những điều này đã đủ để dẫn tới bản năng cảnh giác.


Một bên, Tô Bạch rất dịu dàng nói ra những lời này, một bên vươn tay đặt lên vị trí hai mắt của Lâm Chu.


Cơ thể run rẩy của Lâm Chu đang ổn định lại, anh ta quả thật rất mạnh, trong một khoảng thời gian ngắn như thế, anh ta đã bắt đầu vượt qua phản ứng do việc thiếu hụt linh hồn mang đến.


- Đại Bạch, đừng giết anh ta, nếu không, trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, độ khó của nhiệm vụ sẽ tăng lên rất nhiều, vừa rồi anh ta cũng không có ý định giết chúng ta.


Lúc này, mập mạp lên tiếng nhắc nhở, anh ta thật sự rất sợ Tô Bạch sẽ trực tiếp giết chết Lâm Chu.


Trước đó Lâm Chu đã thể hiện ra thái độ và ý tứ của mình, anh ta sẽ không giết chết tất cả mọi người trên bình đài, mà lúc này đây, nếu như Tô Bạch giết Lâm Chu, trên lưng hắn sẽ gánh theo nhân quả rất lớn.


Đây chính là đạo lý của Phát Thanh Khủng Bố, cũng chính là một cái cán cân, cái gì nặng cái gì nhẹ, lúc nào nên làm gì, thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ.


Đây chính là chỗ Tô Bạch khó xử, trên thực tế người ta không nhằm vào hắn, mà là cha mẹ hắn, nhưng phương diện thân phận của cha mẹ hắn có chút đặc thù, nếu như một thính giả có ý đồ tổn thương một thính giả có họ hàng thân thuộc với bạn, như vậy loại nhân quả này, làm sao trả thù, làm sao phản kích đều là hợp tình hợp lý. Thế nhưng cha mẹ của Tô Bạch không phải thính giả, đồng thời chuyện bọn họ làm, Phát Thanh Khủng Bố có chỗ không thích, cho nên đối với Tô Bạch mà nói, chuỗi nhân quả này không thích hợp.


- Tôi không có ý định giết anh ta.


Tô Bạch trả lời, thế nhưng, ngay khi hắn vừa nói xong, ngón tay của Tô Bạch trực tiếp đâm vào trong mắt Lâm Chu.


- Ahhh.


Lâm Chu phát ra một tiếng kêu đau đớn.


Ngay sau đó, Tô Bạch rút hai ngón tay đâm vào mắt Lâm Chu ra, hai mắt Lâm Chu không ngừng đổ máu, hơn nữa còn là hốc mắt đen sì.


- Nhưng cũng không có ý định để anh ta sống tốt hơn.


Tô Bạch liếm môi, đưa một con mắt của Lâm Chu vào trong miệng mình.


Đồng thời, thông qua hành động vừa rồi của Tô Bạch, thi độc từ vị trí mắt đi vào trong cơ thể của Lâm Chu, đây là hoàn toàn chặt đứt năng lực phản kháng của Lâm Chu.


Ngay sau đó Tô Bạch đứng dậy, đi đến chỗ Hải thiếu gia.


Trên mặt Hải thiếu gia còn lộ ra vẻ ngơ ngác, bên trong miệng còn có máu tươi ko ngừng chảy ra, dáng vẻ của anh ta đã rất thảm rồi, nhưng Tô Bạch không có chút thương hại nào.


Hắn giơ chân lên.


Nhằm về phía đũng quần của Hải thiếu gia, nặng nề giẫm xuống.


Hải thiếu gia há to miệng, phát ra âm thanh khàn khàn, anh ta không có đầu lưỡi, vì thế không nói được gì, nhưng nỗi đau này của anh ta, là đàn ông đều hiểu được.


Về phần Từ Gia Thành, Tô Bạch không có ý định làm gì.


Mập mạp thấy Tô Bạch chỉ “trừng phạt” bọn họ, không giết, anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy Tô Bạch quét mắt về phía mình, mang theo sự lạnh lùng, sống lưng mập mạp bỗng nhiên lạnh toát.


Trong miệng Tô Bạch phát ra tiếng răng rắc, hiển nhiên là đang nhai mắt Lâm Chu, một tia máu tươi từ khóe miệng của Tô Bạch chảy ra, khiến cho lúc này Tô Bạch rất âm u, Tô Bạch đặt một con mắt khác ở trước mặt mập mạp.


- Mập mạp, anh cũng ăn một con mắt đi, mắt của đại sư huyễn thuật, rất bổ.


Chương 583

Bình Luận (0)
Comment