Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 584 - Chương 584 Thuyền

Chương 584

Thuyền


“Dara, dara


Là ai đang hát?


Ồ thì ra là chị.


Chị mang theo đầu lâu ngồi bên dòng suối nhỏ ca hát.


Dara, dara


Là ai đang hát?


Thì ra là anh trai.


Anh mang theo tròng mắt, ngồi trong miếu đổ ca hát.


Chị ơi chị ơi.


Tay của chị không sạch sẽ.


Phải dùng tròng mắt của anh trai đến lau.


Anh trai ơi anh trai.


Tay của anh không sạch sẽ.


Phải dùng tay của chị đến lau.”


(Đồng dao kinh dị của Trung Quốc.)


Trên bình đài, phong vân không ngừng biến ảo, giống như người nào cũng không phát hiện ra, chiếc thuyền mà trước đó Hải thiếu gia cầm theo ngọn nến ngồi lên, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.


Bởi vì do không gian chồng chất, cho nên một khi rời khỏi bên ngoài khu vực bình đài và đường đầu người, điều đó rất đúng với câu nói gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, nhìn qua thì rất gần, nhưng trên thực tế lại có thể là rất xa, nhìn một nơi ở rất xa, nhưng thật ra nó lại ở ngay trước mắt.


Thuyền nhỏ dập dềnh, âm thanh mái chèo thăm thẳm, lướt qua hắc ám, dập dờn tĩnh mịch.


Tiếng ca đồng dao quỷ dị càng nổi bật lên bầu không khí chết chóc, thê lương.


Tương tự với bầu không khí, hiện tại ở trên thuyền có một người cảm thấy rất lạnh.


Có thể cảm nhận được loại cảm giác lạnh này, điều đó chứng minh, thật ra anh ta không nên ở trên chiếc thuyền này, trước đó Hải thiếu gia lên thuyền, đó là do trong tay của anh ta có ngọn nến, ngọn nến kia là căn cứ theo phương pháp của Lệ Chi truyền thụ để chế tạo ra, ở nơi này, nó có một tác dụng kỳ diệu.


Mà bây giờ, Hải thiếu gia không ở trên thuyền, ngọn nến cũng đã tắt mất, vì thế chiếc thuyền bị Hải thiếu gia thay đổi hướng đi, lại một lần nữa khôi phục lại quỹ tích ban đầu của nó, từ một vùng tối tăm này di chuyển đến một vùng tối tăm khác, ở nơi biển sâu này, nó danh xưng với thực thuyền Âu Mỹlinh.


Trên thuyền sẽ không có người sống.


Tiểu Lâm cảm thấy mũi, miệng, thậm chí là trái tim của anh ta giống như đều kết thành một tầng băng, cả người, gần như là cóng đến mức linh hồn cũng không nhịn được run rẩy.


Lần ở nhà Lão Phương kia, chính là một lần Tiểu Lâm thua thảm nhất, thậm chí không tiếc tự tổn hại mình mới có thể chạy thoát, trực tiếp khiến cho thực lực của anh ta rơi xuống mấy bậc, trước đó anh ta có thể cùng đám người Tô Bạch, hòa thượng ngang vai ngang vế. Nhưng hiện tại, nếu như đối mặt với bất kỳ ai trong số bọn họ, anh ta đều không hề có sức đánh trả, loại cảm giác đắng chát này, giống như trước kia, một dân cờ bạc luôn gặp may mắn, nhưng sau một trận dốc hết vốn liếng để đánh cược, lại bị táng gia bại sản, gặp lại đám hồ bằng cẩu hữu đã cùng nhau sống phóng túng, chua xót, khổ sở trong đó, chỉ có người thật sự trải qua mới có thể cảm nhận được.


Nếu như không phải chiếc thuyền này, có lẽ bây giờ chính mình đã chết đi, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khi anh ta muốn nói ra Tô Bạch là sáp thi, Tô Bạch gần như phát điên tìm anh ta để diệt khẩu, Tiểu Lâm không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát, thật đúng là nghĩ mà sợ, khi đó anh ta mới ý thức được, bản thân anh ta đã mất đi tư cách nói điều kiện với những người kia, bởi vì thực lực chênh lệch đã quá xa.


Đây là một con thuyền chẳng lành, điểm này, Tiểu Lâm rất rõ ràng, sau khi anh ta lên trên thuyền, chính là dùng bí pháp đem chính mình thành “Quỷ hóa”, để cho bản thân mình trở thành một phần tử trong đó, mới có thể khiến cho anh ta yên ổn ngồi ở chỗ này, giống như các “hành khách” khác.


Nếu như Tiểu Lâm biết, thật ra Tô Bạch vẫn chính là Tô Bạch, đoán chừng anh ta sẽ hối hận đến phát điên.


Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa, Tiểu Lâm là một người theo quỷ tu, theo mập mạp danh môn chính đạo, quả thật là đường lối tương phản, vì thế mới có năng lực không cần nhờ vả đến ngọn nến làm điều kiện tiên quyết như Hải thiếu gia, anh ta vẫn có thể lẫn vào trên thuyền.


Lúc này đây, anh ta dự định xuống thuyền.


Tục ngữ nói, lên núi dễ, xuống núi khó, lần này Tiểu Lâm lên thuyền thì dễ mà xuống thuyền thì khó, bởi vì anh ta rõ ràng cảm giác được, bầu không khí trên chiếc thuyền này đang phát sinh biến hóa, dọa cho anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, dù sao hiện tại anh ta cũng không phải là mình của trước kia, khó tránh khỏi phải cẩn thận hơn, cũng mất đi sự tự tin của trước kia.


Đầu tiên là dường như người trên thuyền nhiều hơn một loại “sắc thái”, trước đó đều là Âu Mỹám, âm Âu Mỹđầy tử khí, giống như đang xem một bộ phim đen trắng trên tivi vào thập niên 90, lộ ra rất ngột ngạt, mà bây giờ nhiều hơn một phần “quỷ dị tươi sống”.


Vốn dĩ người lính Nhật mặc quân phục kia ngồi rất nghiêm chỉnh, kết quả lúc này lại không biết vì sao, cũng không biết là từ khi nào, thế mà lại cầm lấy thanh kiếm samurai của mình, giơ về phía trước, hai tay người đó đặt lên thanh kiếm samurai, lộ ra tư thái ngạo nghễ, dường như ông ta còn chưa chết, mà chính là đang ngồi trong quân trướng của chính mình, phía trước ông ta chính là những binh lính người Nhật.


Còn người đàn ông có bím tóc triều Thanh kia, lúc này anh ta cũng thay đổi dáng vẻ, bím tóc được cuộn lại trên đỉnh đầu, trong miệng còn ngậm một tẩu thuốc, chỉ là cái tẩu thuốc này, giống như không thông khí, cũng không có khói trắng toát ra, nhưng cả người có vẻ rất hưởng thụ, giống như còn đang mơ chính mình làm ăn phát tài.


Phía trước Tiểu Lâm có một người đàn ông đang ngồi đó, thoạt nhìn giống như lao công, Tiểu Lâm nhớ rất rõ, lúc anh ta mới lên thuyền, đối phương co lại, ngồi rúm ró ở đó, lộ ra dè dặt, mà bây giờ lại tùy tiện nằm ở đó, dáng vẻ nằm ngáy o o.


Tất cả những hành khách xung quanh đều thay đổi một loại “cách sống” trong lúc vô tình.


Tất cả những điều này làm cho Tiểu Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh ta nhạy bén phát giác được, nơi này có chuyện gì đó sắp xảy ra.


Quả nhiên, đúng vào lúc này.


Giọng nói của một nam và một nữ loáng thoáng truyền đến.


Tiểu Lâm không dám làm ra hành động gì có biên độ quá lớn, sợ cử chỉ của chính mình với “trạng thái tĩnh” của các hành khách xung quanh sinh ra quá mức khác biệt, nhưng khóe mắt của anh ta còn dùng sức liếc về phía phát ra âm thanh, là một nam một nữ đứng ở đuôi thuyền, giọng nói kia, chắc hẳn là do bọn họ phát ra.


Chết tiệt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc chiếc thuyền này có hàm ý gì?


Lúc trước, Tiểu Lâm và hòa thượng đã từng ở nơi này tranh đoạt bức tranh kia, thật ra anh ta và hòa thượng đều nhận thức được hang động dưới biển này quỷ dị và nguy hiểm như thế nào, cho nên sau đó, hai người cũng không dự định đến đây thêm một lần nữa, chỉ là Tiểu Lâm bởi vì thực lực bị hao tổn, cho nên không thể bí quá hóa liều, nghĩ đến đây biết đâu lại gặp may, hy vọng có thể gặp được cơ duyên tốt, để cho thực lực của mình khôi phục.


Nhưng còn chưa gặp được cơ duyên thì lại gặp phải oan gia ngõ hẹp, kết quả chính mình không thể không rời khỏi đường đầu người, đi lên chiếc thuyền này.


- Phương pháp này rốt cuộc có làm được hay không?


Đây là giọng nói của người phụ nữ.


- Chắc hẳn là được, nhưng em hẳn là phải biết, đối mặt với Phát Thanh Khủng Bố, không có thứ gì là tuyệt đối cả, ai cũng không có niềm tin tuyệt đối.


Đây là giọng nói của người đàn ông.


Chương 584

Bình Luận (0)
Comment