Chương 585
Bộ Mặt Thật Của Chiếc Gương
“Phương pháp này rốt cuộc có làm được hay không?”
Đây là giọng nói của người phụ nữ.
- Chắc hẳn là được, nhưng em hẳn là phải biết, đối mặt với Phát Thanh Khủng Bố, không có thứ gì là tuyệt đối cả, ai cũng không có niềm tin tuyệt đối.
Đây là giọng nói của người đàn ông.
- Tấm gương cũng đã làm xong, cái gì cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, vậy mà bây giờ anh lại nói với em chuyện này, anh thật sự khiến em vô cùng thất vọng.
Đây là giọng nói của cô gái kia.
- Hang động này được trời ưu ái, có lẽ là hầm mộ nào đó bị lạc dưới đáy biển, chỉ vì chuyển động của vỏ trái đất mà làm thay đổi kết cấu vốn có của nó, cho nên cuối cùng đó là hầm mộ của ai, vị trí chính xác của hầm mộ đó ở đâu đã không còn biết được nữa. Thật ra lần này chúng ta chính là tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng mà trong thế giới hiện thực, Phát Thanh Khủng Bố vốn đã bó tay bó chân, anh cảm thấy cách này có thể chắc chắn được tám mươi phần trăm có thể thông qua.
- Thôi được rồi, bỏ đi. Chẳng phải anh đã từng thử đi vào trồng cây cối trong cái gương lạnh buốt, tối tăm không thấy ánh mặt trời kia rồi sao? Kết quả là chúng nó héo đi rất nhanh, thiết kế cầu nhỏ nước chảy cũng đổi thành tường đổ nhà ma. Một chỗ hoang vu như thế, nếu chúng ta thật sự muốn đi vào thì cũng không thể nào ra. Nói nó là thế giới thần tiên còn không bằng nói nó là một lồng giam chật hẹp khác.
- Anh cảm thấy nguyên nhân chính khiến em không muốn đi vào lại không phải là cái này.
- Ha ha, vừa nghĩ tới việc sẽ có một con sáp thi biến thành em, thay em đi ra ngoài tấm gương thì bệnh thích sạch sẽ trong lòng em hoàn toàn không tiếp nhận được. Em luôn cảm thấy có một “em” xuất hiện như thế chính là một loại khinh nhờn và sỉ nhục đối với em.
- Sáp thi đã là mức cực hạn mà bây giờ anh có thể làm rồi.
- Em biết nhưng em vẫn không thích.
- Vậy cũng chỉ có thể dùng cách kia thôi, không còn lựa chọn nào khác cả.
“…”
Cuộc đối thoại tiếp theo có vẻ hơi mơ hồ nhưng Tiểu Lâm vẫn cố gắng đi nghe, cố gắng nhớ lại, cố gắng phân biệt. Sau khi anh ta nghe thấy mấy từ mấu chốt, trong đầu chợt có một tia điện xẹt qua, môi của anh ta cũng bắt đầu khẽ run rẩy. Thật sự là phương pháp kia khiến anh ta cảm thấy vô cùng rung động, thậm chí còn hơi cảm thấy kinh khủng. Hai người kia hoàn toàn chính là một đôi tâm thần, không, kẻ điên chân chính cũng không có kinh khủng như bọn họ!
Ngay khi Tiểu Lâm còn đang khiếp sợ đắm chìm trong mấy câu đối thoại cuối cùng vừa rồi, cô gái chèo thuyền không biết đã đi vào trong khoang thuyền từ bao giờ. Cô ta đi từng bước một, con ngươi màu đen của cô ta nhìn chằm chằm vào từng hành khách, lúc đi đến trước người Tiểu Lâm thì dừng lại.
Bây giờ Tiểu Lâm mới chợt phát hiện, ánh mắt của tất cả mọi người trên thuyền đều đang rơi vào trên người mình. Một loại cảm giác da đầu cũng muốn nổ tung đánh úp tới, Tiểu Lâm biết mình bị phát hiện nên lập tức đứng thẳng dậy, chuẩn bị quyết đánh đến cùng liều mạng rời đi. Tay của anh ta lướt một vòng trên ngọc quỷ bên hông, một tia sáng bao phủ lấy nó. Hành khách xung quanh giống như không hề nhìn thấy Tiểu Lâm, bọn họ lại khôi phục lại tư thế ban đầu, chỉ còn lại cô gái chèo thuyền vẫn còn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu biến mất.
Tiểu Lâm cứ đứng đi từ giữa thuyền về phía đuôi thuyền. Anh ta vốn cho là mình có thể thuận lợi rời đi nhưng khi anh ta đi đến đuôi thuyền thì lại kinh ngạc phát hiện ra hai bóng mờ của một nam một nữ, ánh mắt và gương mặt của bọn họ lại đang biến hóa theo hướng di chuyển của mình.
Tiểu Lâm lại nhớ tới vài câu nói rất mơ hồ lúc cuối của bọn họ, lúc này anh ta bị dọa sợ đến mừng hồn cũng sắp bay ra. Anh ta lập tức cắn răng, nhảy thẳng xuống thuyền. Mà ở sau lưng Tiểu Lâm, hai luồng hơi thở lạnh lẽo đáng sợ kia cũng như hình với bóng…
Bọn chúng cũng không tính buông tha cho mình!
Trên bình đài, Tô Bạch cầm một con mắt còn thừa lại trong tay đặt vào túi: - Anh không ăn thì tôi sẽ để cho hòa thượng. Dù sao hòa thượng kia cũng không nói thanh quy giới luật gì đó.
Nói xong, Tô Bạch đi đến trước gương. Hắn nhìn cái gương rồi nhìn Từ Gia Thành đang nằm cạnh gương, còn có Lâm Chu, Hải thiếu gia và tên mập mạp bị phế đi một cánh tay. Hắn chợt cảm giác được điều này rất châm chọc.
Tô Bạch đưa tay vỗ vỗ trên đầu chiếc gương, cười một tiếng:
- Chiếc gương này hoàn toàn chính là bán thành phẩm. Sáp thi bên trong hoàn toàn không có lực lượng gì, hơn nữa bên trong cũng chả có ai cả.
Người ở đây nhiều cường giả như thế mà lại vì một bán thành phẩm, hoặc có thể nói là phế phẩm. Tất cả đều rơi vào kết cục chật vật như thế đúng là một chuyện rất khiến người ta phải thổn thức.
Chỉ là lông mày của Tô Bạch chợt nhíu lại.
Nếu như nói tấm gương này là bán thành phẩm, cha mẹ của hắn cũng không ở đây. Vậy hình ảnh mà bức họa kia cho hắn xem rốt cuộc là chuyện gì?