Chương 611
Cô Không Giết Người Nào À
Máu chảy đầm đìa làm cây lao biến thành màu đỏ trong chốc lát. Cảnh tượng này khiến cho người ta có một loại cảm giác hậu môn xiết chặt.
Việc này cũng không phải Tô Bạch cố ý, thật sự chỉ là một sự trùng hợp mà thôi. Nhưng hiển nhiên, những người bên kia đã chú ý tới tình huống bên này. Từ Đông và Nghê Lan cũng sẽ không tin tưởng, bọn họ sẽ chỉ cho rằng đây là sở thích đặc biệt của Tô Bạch.
Dù sao bên trong thính giả cũng có đủ loại đam mê không tốt. Đối với những chuyện người thường khó tưởng tượng, trong mắt những thính giả lại trở thành chuyện bình thường. Suy cho cùng cũng đã trải qua nhiều lần sinh tử, những lần thập tử nhất sinh, lại ở dưới áp lực mà Phát Thanh Khủng Bố tạo ra, người bình thường cũng có thể trở nên bất thường.
Bên kia, Nghê Lan và Từ Đông cũng bắt đầu đánh rồi. Cảm giác cũng không khác biệt mấy so với bên của Tô Bạch. Nhưng bên Tô Bạch là bên bắt đầu, cũng là bên chấm dứt đầu tiên. Tên La Sát gần như đã bị đánh bại hoàn toàn chỉ sau hai hiệp. Điều này làm cho hai kẻ ở hai chiến trường còn lại cũng chịu kích thích lớn. Bọn họ không dám liều lĩnh nên cũng tận lực mà phòng thủ. Điều này càng khiến Nghê Lan và Từ Đông tiêu tốn thêm nhiều thời gian để kết thúc cuộc chiến.
Dù sao thứ mà bọn họ muốn cũng chính là dùng giá thấp nhất để giết chết đối thủ của mình.
Tô Bạch quay đầu lại nhìn về tên La Sát bị đóng đinh trên mặt đất. Trong giây lát, Tô Bạch bỗng có một loại ảo giác. Rốt cuộc là ai đang phán xét ai?
Tuy rằng dựa theo tính tình của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ thích tiết tấu từ từ chậm rãi. Nhưng món đầu tiên được dọn ra không phải quá nặng nề rồi sao?
Ngay sau đó, khi Tô Bạch bắt đầu khám xét trên người thi thể theo thói quen thì thân thể kia bỗng nhiên vỡ vụn rồi trực tiếp hóa thành bụi bay đi. Cây lao cùng những pháp khí lúc nãy cũng hóa thành tro bụi, biến mất vào không khí.
Trong khoảnh khắc, trước mặt Tô Bạch chỉ còn lại một đám bụi, chẳng còn lại thứ gì có giá trị.
Tuy rằng Tô Bạch biết cây lao hay nhẫn của tên La Sát kia, đoán chừng chính mình đều rất khó mang ra khỏi thế giới chuyện xưa này. Nhưng hắn vẫn còn ôm chút hi vọng rằng, nếu lấy được pháp khí biết đâu hắn có thể tạm thời dùng đến trong vùng thủy tinh này. Nhưng giờ nghĩ lại, Phát Thanh Khủng Bố thật sự không muốn mấy kẻ bị trừng phạt có chút cơ hội nào.
Hai tay lại đút vào túi áo, Tô Bạch mím môi. Nói thực ra, mãi cho đến hiện tại, Tô Bạch cũng có chút thất vọng. Những nguy hiểm hắn gặp phải cho đến giờ vẫn chưa thể đủ làm cho hắn hưng phấn, theo dự đoán thì trừng phạt của thế giới chuyện xưa này cũng quá khác so với những gì mà hắn nghĩ.
Bên kia, rốt cuộc Nghê Lan và Từ Đông cũng đã giải quyết xong đối thủ. Trên cánh tay trái của Nghê Lan có một vết thương sâu đến tận xương. Rất may chất độc cũng không ngấm vào trong da thịt của Nghê Lan, chỉ để lại vết thương bên ngoài. Bên của Từ Đông thì đơn giản hơn. Trên người anh ta không có thương thế gì, chỉ có tinh thần hơi uể oải mà thôi.
Ba người đều giải quyết xong đối thủ của mình. Đương nhiên, đối thủ của ba người cũng đều biến thành một đám bụi, lông tóc cũng không còn lại một mảnh.
Không gian xung quanh lại bắt đầu chồng chất chắp vá. Khoảng cách ba người lại thu hẹp dần. Đến cuối cùng lại trở về như cũ, kết cấu không gian rừng rậm lại khôi phục như bình thường.
- Người anh em, có thuốc lá không?
Từ Đông nhìn về phía Tô Bạch hỏi. Anh ta nhún vai, ý bảo mình đang không mảnh vải che thân mà đi vào thế giới chuyện xưa, chắc chắn là không thể mang theo thuốc lá được.
Tô Bạch lắc đầu. Lúc trước hắn đang mặc một bộ đồ ngắn nằm nghỉ ở trên ghế nên không mang thuốc lá theo. Mà chiếc áo khoác Tô Bạch đang mặc cũng chỉ là pháp khí mà khi tiến vào thế giới chuyện xưa này, khi giao đấu với Nghê Lan, hắn mới mặc vào mà thôi.
- Mẹ nó, thật đúng là kiềm nén chết ông đây mà. Ông đây có thói quen mỗi lần giết người đều phải hút thuốc, giống như người khác có thói quen sau khi ăn phải cầm ngay điếu thuốc vậy.
- Muốn khói hả? Đây.
Đúng lúc này, Nghê Lan bỗng nhiên mở miệng nói.
Đương nhiên không phải thuốc lá, mà là ở trước ba người bỗng nhiên xuất hiện một cái ống đang tỏa khói mù mịt. Ngay sau đó, vị trí ba người lập tức từ rừng rậm nguyên thủy biến thành một thành phố bỏ hoang đầy xi măng cốt thép.
Ở bên cạnh ba người có một tòa nhà cao tầng. Tầng cao nhất của tòa nhà được làm hoàn toàn bằng thủy tinh. Cảm giác là tầng thủy tinh đó giống hệt với vòm thủy tinh lúc trước. Bên trong tầng thủy tinh đó có chín chiếc bàn thẩm phán, sau chiếc bàn cũng có chín bóng người.
Sau khi ba thẩm phán chết, hiện tại còn lại chín người. Mà những người bị phán xét vẫn còn đủ ba người. Có vẻ thực lực hai bên đã vô cùng đối lập.
- Tôi nói này, nếu dựa theo tiết tấu trước đó, cho dù cả chín bọn họ cùng nhau xông lên, ba người chúng ta liều mạng thì cũng không phải là không thể lật ngược thế cờ đâu. - Từ Đông mở miệng nói.
- Nhưng Phát Thanh Khủng Bố không ngu, cũng không nhàm chán như vậy.
Nghê Lan đáp.
Từ Đông gật đầu.
Vị trí hiện tại của ba người giống như là ở khu trung tâm của khu thành phố bỏ hoang này. Xung quanh đều là bậc thang, còn có một đài phun nước đã ngập rác nổi lềnh bềnh.
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện những ánh sáng chói lòa. Ánh sáng này ngày càng tiến đến gần, kích thước cũng ngày một lớn hơn. Cuối cùng, những ánh sáng này lần lượt rơi xuống trong khu vực thành phố, biến thành những vật to lớn hình dáng như kén tằm màu vàng.
Trong giây lát, Tô Bạch đột nhiên cảm nhận được một loại hơi thở quen thuộc. Dường như hắn từng tiếp xúc với hơi thở này cách đây không lâu. Nhưng trong lúc Tô Bạch còn chưa kịp nhớ ra thì những chiếc kén kia đã đồng loạt nứt ra, cũng đỡ cho Tô Bạch phải nghĩ ngợi nữa.
Tổng cộng có bảy kén tằm vỡ ra. Từ bên trong có bảy người đi ra. Bảy người này tuyệt đối không phải thẩm phán. Cùng lúc đó, trên tầng nhà bằng thủy tinh, bóng dáng của các thẩm phán không hề giảm bớt, vẫn đầy đủ chín người. Còn những người mới xuất hiện ở đây, hai tròng mắt đều bốc cháy lên ngọn lửa màu lam. Những kẻ này rõ ràng không phải người sống bình thường.
Trong bảy người này, Tô Bạch nhận ra được ba người. Theo thứ tự là Quân Nhi và Thiết Tử, một người còn lại, Tô Bạch có chút ấn tượng, hình như là lúc ấy chính mình nổi lên hào hứng thử nghiệm năng lực của bản thân, cho nên mới cố ý giết chết một thính giả cấp thấp của tổ chức kia. Nếu dựa theo tình hình này để phỏng đoán, bốn người khác có lẽ chính là những người từng bị Từ Đông và Nghê Lan giết.
- Thật đúng là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo? Mẹ kiếp, lấy luôn mấy tên thính giả anh đây từng giết sao? Chẳng qua tên ngoài cùng bên trái kia cũng quá yếu rồi.
Từ Đông nhìn Nghê Lan, sau đó nhìn Tô Bạch.
- Thằng cha kia tranh giành đàn ông hay tranh giành phụ nữ với cậu, cho nên cậu mới muốn giết chết cậu ta hả?
Người Từ Đông hỏi chính là tên thính giả yếu ớt nhất kia, cũng chính là người Tô Bạch đã giết. Những kẻ còn lại thì cường độ khí tức rõ ràng không yếu, chỉ riêng một người kia, giống như cùng đứng chung một chỗ với sáu người kia, thật đúng là có chút không ra gì.
- Ở đây không có ai là do tôi giết cả.
Lúc này, Nghê Lan bỗng mở miệng nói.
Như vậy điều này mang ý nghĩa, trong bảy người này, ba người là do Tô Bạch giết, bốn người khác là do Từ Đông giết. Là những người bị giết trái với quy định của Phát Thanh Khủng Bố.
Từ Đông có chút ngoài ý muốn nói:
- Nếu cô không giết thính giả nào, vậy tại sao cô lại bị đưa đến chỗ này…
Từ Đông còn chưa nói xong. Mặt đất phía trước bỗng nhiên rung chuyển, nứt vỡ ra. Sau đó, những vong hồn dưới nền đất bắt đầu xuất hiện. Những vong hồn này đều đứng ở sau lưng những thính giả kia. Vốn là đang bình thường, nhưng thấy số lượng đối thủ tăng nhanh một cách chóng mặt, Từ Đông cũng chỉ biết nghẹn họng mà nhìn trân trối.