Chương 620
Thú Vui Ác Độc Của Phát Thanh Khủng Bố 3
Từ Đông biết anh trai của mình đang dùng thuật ẩn thân, đồng thời khiến anh ta rơi vào ảo giác, nhưng Từ Đông tin rằng anh ta có thể bắt được Từ Cường và giết chết gã ta .
Tuy nhiên, khi tinh thần lực của Từ Đông được giải phóng, đầu cậu bé được đặt trong tủ lạnh kia đột nhiên mở mắt ra, máu đỏ tươi chảy ra từ mắt cậu bé:
- Cha… Cha… Đau… Đau quá… Cha… Cha ơi… Đau… Đau…
Tiếng kêu của cậu bé yếu ớt truyền tới tai Từ Đông, hơn nữa còn ảnh hưởng đến tinh thần lực của anh ta. Trong phút chốc, thức hải của Từ Đông bị xao động, cả người đều choáng váng lung lay.
- Chết tiệt! Đúng là chết tiệt mà! Con trai, đừng có làm phiền cha, nghe lời nào!
Từ Đông quát lên.
- Con trai, con phải ngoan ngoãn, đừng có làm phiền cha. Con trai, con phải ngoan ngoãn, phải ngoan, phải ngoan!
Đúng lúc này, bộ xương khô nằm ở trong phòng tắm bất thình lình ngồi dậy. Gương mặt âm Âu Mỹtừ từ vặn vẹo, hết nhìn Từ Đông, lại nhìn sang đầu của đứa bé.
Miệng bộ xương khô từ từ há ra, thịt khô nứt nẻ rơi xuống từng mảng. Giọng nói không rõ ràng nhưng nếu tập trung vẫn có thể nghe được. Ông ta thì thào.
- Con trai… Con trai của cha… cha đau quá… Con trai ơi… cha đau quá…
- Cha, ông mau câm miệng lại. Lão già chết tiệt này, mau câm miệng lại cho tôi!
Âm thanh của bộ xương khô khiến tinh thần lực do Từ Đông phóng thích ra bị bóp méo, thức hải xao động ngày càng mạnh, thất khiếu bắt đầu chảy máu, cả người anh ta ngã khuỵu xuống sàn, tình trạng vô cùng thê thảm.
- Cha… Con đau… Đau quá cha ơi…
- Con trai… cha đau lắm… Con trai ơi… cha đau…
Giọng nói của con trai và cha Từ Đông liên tục quanh quẩn bên tai giống như ma âm không ngừng xuyên thẳng qua thức hải. Từ Đông muốn thu hồi toàn bộ tinh thần lực lại nhưng hoàn toàn không thể được.
- Muốn luyện được thành công pháp này, mày phải dùng máu của người thân là nam giới.
Một người đàn ông mặc đồng phục công nhân xuất hiện ở phòng khách, đứng trước mặt Từ Đông, nhưng lúc này Từ Đông đã đau tới mức cảm nhận được tinh thần bị cắt ra làm nhiều mảnh, vô cùng thống khổ, chỉ có thể liên tục đập đầu mình mạnh xuống sàn nhà.
Người đàn ông mặc quần áo công nhân kia vẫn đứng đó như cũ, trên người lưu lại vết dầu vô cùng rõ ràng.
- Vợ mày bỏ đi theo người khác, mày chỉ còn duy nhất một đứa con trai. Mày không muốn chăm sóc nó thì thôi đi nhưng chỉ vì loại công pháp đó mà mày lại đi giết chính con ruột của mình. Mày chặt đầu con trai, hút sạch cả óc của thằng bé!
- Khoản nợ cờ bạc trước đây, là ai đã thay mày trả chúng? Còn cả con trai của mày nữa, là ai đã không ngại khổ mà nuôi dưỡng? Là cha của chúng ta! Vậy mà mày nỡ lòng nào dìm chết cha, hút ông ấy thành một cái xác khô!
Giọng nói của người đàn ông mặc quần áo công nhân bắt đầu run rẩy.
- Sau đó, mày bắt đầu đi tìm tao. Nhưng thật không may, vào lúc đó tao lại được công ty xây dựng đưa đến Châu Phi để làm việc. Mày cố ý tới Châu Phi để tìm cho bằng được tao, tuy nhiên vẫn không tìm ra.
Giọng nói của gã đàn ông mặc trang phục công nhân bắt đầu trầm thấp thấp dần.
- Lẽ ra, tao đã chết trong cuộc xung đột quân sự giữa các quốc gia ở Châu Phi vào năm đó, giống như các đồng nghiệp của tao vậy. Nhưng bởi vì sự hiện diện của mày, tao đã không chết. Có lẽ vì vậy, tao cũng bị Phát Thanh Khủng Bố này kéo vào. Tao cứ như vậy, chính thức trở thành một thính giả.
Một chiếc lưỡi hái xuất hiện trên tay người đàn ông mặc đồng phục công nhân kia. Gã ta đâm đầu lưỡi hãi vào miệng của mình rồi ngoáy mạnh. Âm thanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhưng Từ Đông vẫn có thể nghe thấy:
- Tới đây.
- Anh sẽ không giết em.
- Anh xuất hiện ở nơi này, thật sự không phải để giết em!
- Anh chọn em, sau đó tới đây.
- Để có thể đáp ứng nguyện vọng của em.
- Không phải em muốn dùng máu tươi của nam giới chí thân sao?
- Không phải em muốn lấy mạng của nam giới chí thân à?
- Tới đây, anh sẽ cho em máu của mình, mau tới đây!
Từ Cường dùng lưỡi hái tự xẻ đi da thịt của chính mình từng chút một, âm thanh thảm thiết không ngừng vang vọng xung quanh.
- A a a a a a!
Từ Đông đau đớn nằm rạp trên mặt đất, loại đau đớn này vô cùng khó diễn tả.
Một bóng đen bất tri bất giác xuất hiện sau lưng Từ Đông. Đối phương là một người phụ nữ mặc chiếc quần da màu đen, áo sơ mi màu xanh, trên tay cầm một khẩu súng săn.
Cô ta có chút không tin vào mắt mình khi chứng kiến Từ Đông đang thống khổ giãy dụa trên mặt đất với khuôn mặt vặn vẹo.
Cô ta cảm thấy sợ hãi.
Vẫn không quá tin vào điều đang xảy ra trước mặt.
Nhưng cô ta vẫn nâng tay, từ từ chĩa họng súng vào đầu Từ Đông.
Những ngón tay của cô ta bắt đầu run rẩy.
Ngay cả trái tim cũng phập phồng vì lo sợ.
Cảnh tượng người đàn ông này giết một thính giả được cường hóa trước đó đã trở thành cơn ác mộng của cô ta.
- Á!
Người phụ nữ hét lên một tiếng.
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang lên.
Đầu Từ Đông vỡ nát.
Cơ thể không đầu nằm bất động trên sàn nhà. Toàn bộ cơ thể đều thả lỏng, như thể được… Giải thoát.
- Tôi giết anh ta? Tôi thực sự đã giết anh ta? Tôi, tôi đã làm được… Tôi thật sự đã giết được anh ta rồi…
Người phụ nữ nhìn hai tay của mình một cách hoài nghi, dường như vẫn chưa tin tưởng được mọi chuyện.
Niềm vui bất ngờ
Hơn nữa còn rất đột nhiên...
Vách tường không ngừng kéo dài và mở rộng. Cuối cùng Tô Bạch cũng chịu chống đỡ thân thể bò dậy. Bởi vì mặt đất chẳng biết tự lúc nào đã chuyển từ nền bê tông sang nền được lát gạch men, phía dưới sàn vẫn còn đọng nước, mang cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng gay mũi, xung quanh dồn dập tiếng bước chân người qua kẻ lại, Tô Bạch cảm thấy lỗ tai mình chỉ nghe thấy tiếng ù ù vang vọng, giống như bản thân vừa trải qua một vụ nổ bom.
Đầu óc hắn choáng váng, thi thoảng lại thấy buồn nôn không chịu nổi.
Tô Bạch biết, cảm giác này không phải do Phát Thanh Khủng Bố làm ra. Bởi vì tố chất của bản thân hắn ở nơi này không thể nào chỉ vì do việc đột ngột thay đổi góc nhìn và hình ảnh mơ hồ mà cảm thấy buồn nôn đến như vậy.
Nhưng cảm giác này, rốt cuộc là gì?
Tô Bạch chống tay lên vịn tường, nâng đỡ cơ thể đứng thẳng dậy. Một người mặc bộ quần áo trắng chậm rãi đi tới, cho đến tận khi đứng trước mặt Tô Bạch, hắn mới nhìn thấy rõ ràng đối phương. Đó là một y tá.
Y tá?
Nơi này?
Đây là bệnh viện sao?
Tô Bạch mím chặt đôi môi khô khốc nứt nẻ của mình, chẳng hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác rất khó chịu, rất thống khổ. Cơn đau này không quá mãnh liệt nhưng nó đang tra tấn, dày vò Tô Bạch từng phút từng giây.
Tất cả mọi thứ ở đây đều xa lạ, Tô Bạch không nhớ mình đã từng đến nơi này. Từ nhỏ đến lớn, hắn rất ít khi bị bệnh, sau giờ học ở thành phố ven biển Giang Chiết, tham gia một số hoạt động ngoại khóa hoặc đi tới lớp học taekwondo, ngẫu nhiên bị thương nên mới phải vào bệnh viện. Có thể nói từ nhỏ đến lớn Tô Bạch rất hiếm khi phải đến bệnh viện bởi cơ thể hắn vô cùng khỏe mạnh, cũng chưa trải qua lần bệnh nặng nào.
Chưa kể đến bệnh viện này có cảm giác đã tồn tại từ rất lâu, cách thiết kế có chút tương tự với hai mươi năm trở về trước, hoàn toàn không có lấy hơi thở của sự hiện đại.