Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 621 - Chương 621 Thú Vui Ác Độc Của Phát Thanh Khủng Bố 4

Chương 621

Thú Vui Ác Độc Của Phát Thanh Khủng Bố 4


Tô Bạch không biết Phát Thanh Khủng Bố bố trí hoàn cảnh xung quanh như vậy rốt cuộc có ý gì, cũng không biết tại sao cơ thể mình không thoải mái. Tô Bạch cảm thấy cơ thể cũng không có vết thương gì quá nghiêm trọng, tuy cơ thể vẫn chưa hồi phục được sức lực nhưng vẫn nằm trong giới hạn hắn có thể chịu đựng được, vốn dĩ không chỉ là như vậy.


Tay trái siết chặt lấy lồng ngực, tay phải chống lên tường, Tô Bạch tiếp tục đi dọc theo hành lang bệnh viện. Mỗi bước đi đều vô cùng chật vật, bởi vì càng đi, hắn lại càng cảm thấy cảm giác khó chịu tăng lên một phần.


Có lẽ, đây chính là một lời nhắc nhở.


Bởi vì bản thân đang đi tới gần nguyên nhân khiến hắn cảm thấy khó chịu.


Tô Bạch không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết thời điểm bản thân ngay cả việc chống để đứng thẳng hay ngồi dậy cũng không nổi nữa thì chợt thấy trước mắt hắn xuất hiện một cánh cửa dẫn vào phòng bệnh. Phòng bệnh được xây hướng về phía hành lang, nằm ở trong góc khuất, các cửa phòng đều trải dài hai bên.


Là nơi này sao?


Đúng thật là nó ư?


Tô Bạch co quắp ngã xuống đất, bây giờ hắn chỉ có thể dùng tư thế bò tiến về phía trước. Đối với tính cách một đại thiếu gia như hắn mà nói, chuyện bò như thế này vô cùng xấu hổ. Trong suy nghĩ của Tô Bạch, ngay cả việc quỳ xuống thôi đã là một sự sỉ nhục rồi.


Tuy nhiên trong lòng Tô Bạch không tức giận, cũng không hề có chút do dự nào. Bởi vì hắn đang rất muốn biết bên trong căn phòng kia có thứ gì.


Chắc chắn.


Chắc chắn là có thứ gì đó ở bên trong.


Chắc chắn thứ bên trong là nguyên nhân khiến Tô Bạch khó chịu như thế này!


Mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương, Tô Bạch cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút đi, thế nhưng nội tâm lại hừng hực khí thế, tranh đấu vô cùng kịch liệt.


Chết tiệt thật!


Ở bên trong, rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.


Tô Bạch vươn tay, dùng chút sức lực ít ỏi của mình đẩy cánh cửa phòng bệnh ra.


Rất may cửa phòng không bị khóa từ bên trong, Tô Bạch chỉ cần dùng sức, cánh cửa lập tức từ từ mở ra.


Bên trong có ba giường bệnh, hai bên giường bệnh trái phải đều không có bệnh nhân. Chỉ duy nhất giường bệnh ở giữa có người nằm. Từ phía Tô Bạch nhìn qua, đó là một người phụ nữ, đối phương có mái tóc dài đen nhánh.


Người phụ nữ này là ai?


Tại sao nhìn thấy đối phương, lại khiến hắn cảm thấy khó chịu đến như vậy?


Tô Bạch chợt nghĩ tới khả năng có thể xảy ra nhất, đó chính là…


Mẹ của hắn?


Trong thoáng chốc, ở trong hang động biển sâu của Đảo Tần Hoàng, một bóng dáng mờ nhạt màu lam bị mũi tên xuyên thẳng qua, hình ảnh đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Bạch.


Chính bởi vì trông thấy hình ảnh đấy mà Tô Bạch trong lúc nóng giận đã không để ý tới hậu quả, dùng Địa ngục hỏa shotgun giết Quân Nhi và Thiết Tử. Chính vì lẽ đó, Tô Bạch đã bị đày tới nơi đây, một thế giới chuyện xưa lấy mục đích trừng phạt là chính.


Đây, đây đúng là mẹ của hắn sao?


Vì mẹ bị bệnh nên cha đã đưa mẹ đi khám?


Nhưng lúc đó do bản thân còn nhỏ nên Tô Bạch hoàn toàn không thể nhớ ra đoạn kí ức đã bị phủ bụi mờ này?


Nếu người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh không phải là mẹ ruột của hắn, thì sao có thể giải thích được cảm giác khó chịu của bản thân?


Tô Bạch cố gắng lết người bò về phía trước, nhưng càng đến gần giường bệnh thì Tô Bạch càng cảm thấy cả người ngày càng suy yếu đi. Đến khi hắn đã bò được tới giường bệnh thì toàn thân đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, không ngừng thở hổn hển, không còn một chút sức lực nào để nhấc cả người lên.


Tiếng hít thở khoan thai của người phụ nữ khiến trong lòng Tô Bạch trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, giống như tìm đến một nơi xa lạ nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.


Tô Bạch tựa người vào thành giường, vô số lần muốn đứng lên để nhìn rõ người phụ nữ này hơn nhưng hắn thật sự không thể rút thêm phần sức lực nào của cơ thể ra ngoài nữa, bởi vì nó đã bị vắt kiệt hoàn toàn. Cảm giác bất lực và sự mong mỏi trong lòng không ngừng dày vò, tra tấn tinh thần Tô Bạch.


- A…a…Đau…đau quá đi…


Đột nhiên, người phụ nữ trên giường kêu đau.


Giọng nói gấp gáp, đột ngột ập vào tai Tô Bạch.


Tô Bạch cũng giật mình một cái, nghe thấy đối phương kêu thảm thiết như thế, bấy giờ tâm trạng hắn trở nên rối rắm.


Người phụ nữ vươn tay ra, gắng sức nhấn vào một cái nút được đặt gần giường.


Ngay sau đó, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, một nữ y tá bước vào. Ban đầu, y tá vốn tưởng mọi chuyện vẫn bình thường nhưng khi nhìn đến biểu hiện của người phụ nữ, cô ta lập tức hét lên.


- Sản phụ sắp sinh rồi!


Nữ y tá lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ.


Cái gì cơ?


Sắp sinh con?


Tô Bạch nằm ngay bên dưới giường bệnh chợt hoang mang.


Mẹ của hắn sắp sinh?


Không lẽ, hắn còn có một em trai?


Tô Bạch cau mày, cố gắng đứng dậy lần nữa nhưng lại thất bại. Hắn thật sự không hiểu sao một chút sức lực mình cũng không còn, thực sự là có lòng nhưng không có sức. Tô Bạch tức giận vô cùng, loại cảm giác chẳng làm gì được như thế này khiến hắn cực kỳ khó chịu.


Lúc này, bác sĩ phụ trách ca mổ chính và hai y tá vội vã đến phòng bệnh.


- Ngay từ đầu tôi đã báo cho gia đình biết ngày dự sinh của sản phụ, nhưng bọn họ lại nhất mực không nghe, nhất định phải để cho thai phụ sinh thường. Đúng là suy nghĩ phong kiến, mê tín hết thuốc chữa mà!


Bác sĩ vừa đặt chân vào trong đã phẫn nộ chỉ trích.


- Đây là sự lựa chọn đến từ gia đình bọn họ. Chúng ta không có cách nào can thiệp cả. Bây giờ, thứ duy nhất chúng ta có thể làm được chính là chuẩn bị cho thật tốt. Mau, chuẩn bị phòng mổ.


Nữ y tá đi theo sau lập tức trả lời.


Vị bác sĩ nam phụ trách chính trong lần mổ này kìm nén lửa giận đối với mấy gia đình mê tín kia lại, nói.


- Mọi người phải chuẩn bị thật kỹ cho việc đẻ mổ. Nếu trong quá trình sản phụ đẻ thường không thuận lợi, chúng ta lập tức phải làm phẫu thuật đẻ mổ. Chúng ta là bác sĩ, chúng ta không thể nghe lời gia đình bệnh nhân một cách bừa bãi được! Nhân viên điều dưỡng, nhân viên điều dưỡng đâu rồi?


Vài giây sau, một nhân viên điều dưỡng mang theo cáng đi vào, hai y tá lập tức nâng chăn bông lên, nhẹ nhàng đỡ sản phụ để cô ấy nằm xuống cáng, sau đó sản phụ lập tức được đẩy đi theo hướng tới phòng mổ.


Bởi vì Tô Bạch nằm dưới gầm giường bệnh cho nên chỉ nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ. Tuy nhiên khi trông thấy bóng lưng hắn chỉ cảm thấy bình thường, hơn nữa không còn cảm giác quen thuộc trước đó nữa.


Không phải chứ.


Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?


Tô Bạch như người đi lạc trong màn sương mù.


Người phụ nữ sắp sinh này thật ra là ai?


Cuối cùng cô ấy có phải là mẹ của hắn hay không đây?


Nếu phải, thì chẳng lẽ đứa trẻ trong bụng bà ta chính là hắn sao?


Chết tiệt, cái Phát Thanh Khủng Bố này cố tình muốn hắn phải chứng kiến cảnh chính mình chào đời mới hài lòng hay sao?


Chương 621

Bình Luận (0)
Comment