Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 622 - Chương 622 Thú Vui Ác Độc Của Phát Thanh Khủng Bố 5

Chương 622

Thú Vui Ác Độc Của Phát Thanh Khủng Bố 5


Người phụ nữ vốn đã nằm trên cáng, chuẩn bị được đẩy ra ngoài để tiến hành phẫu thuật. Nhưng đúng lúc này, một cơn gió chẳng biết từ đâu thổi tới, trong không khí còn phảng phất cả mùi hoa oải hương nhàn nhạt.


Nam bác sĩ, y tá cũng như nhân viên điều dưỡng đều ngã xuống đất, trực tiếp rơi vào hôn mê. Không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên vắng vẻ đến lạ thường, ngay cả người phụ nữ sắp sinh kia dường như cũng ngất đi.


Đây đối với sản phụ mà nói, chính là chuyện cực kì nguy hiểm. Bởi nước ối của cô ấy đã bị vỡ và điều đó đồng nghĩa với việc phải sinh ra, trong khi sinh tuyệt đối không thể để xảy ra một sai lầm nào cả.


Tô Bạch vô thức siết chặt nắm tay, đứa bé trong bụng người phụ nữ kia, chắc chắn không ai khác chính là hắn.


Là hắn!


Đúng vậy.


Chính là hắn!


Tô Bạch cảm nhận được mọi người trong phòng đều rơi vào hôn mê. Thời điểm khi mẹ hắn ngất đi, hắn lập tức cảm nhận được nhịp đập vô cùng yếu ớt. Có lẽ do chẳng có tạp âm nào xung quanh nên nhịp tim yếu ớt ấy hoàn toàn bị hắn nghe thấy rõ mồn một.


Nhịp tim của đứa trẻ trong bụng hòa nhịp với chính hắn, thậm chí còn sinh ra một loại cộng hưởng khó có thể diễn tả thành lời.


Khóe môi Tô Bạch khẽ nở một nụ cười.


Đứa trẻ kia chính là mình.


Quả thật là chính mình, không thể sai được.


Chính mình, sắp chào đời rồi.


Nhưng hiện tại đang có chuyện gì xảy ra vậy?


Liệu có phải là kẻ thù tìm tới cửa gây sự hay không?


Nhưng hắn biết rõ, mình đã được sinh ra, mẹ hắn cũng sống rất tốt.


Chắc có lẽ thời điểm đó cha hắn đã kịp thời tới nơi. Dù gì hôm nay cũng là ngày mà mẹ mình, tức là vợ của cha sinh con. Tô Bạch cảm thấy ông ấy đang ở gần đây nên sẽ phát hiện ra chuyện khác thường này, nhanh chóng chạy đến!


Đúng, nhất định là như vậy, tuyệt đối phải là như vậy.


Rất nhanh, cửa phòng bệnh ngay sau đó lập tức được mở ra.


Đập vào mắt Tô Bạch chính là một đôi bốt da được may vô cùng tinh xảo. Ở thời đại này, đối với phụ nữ mà nói, rất ít người mang bốt da. Điều đó chứng tỏ thưởng thức thẩm mỹ của người phụ nữ này đã sớm vượt xa rất nhiều người.


Tô Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đối phương có thân hình mảnh mai, thần thái khiến người khác phải vô thức chú ý.


Thời điểm Tô Bạch chạm mắt với gương mặt người phụ nữ này.


Ầm!


Đầu óc Tô Bạch gần như muốn nổ tung.


Người phụ nữ vừa bước vào, chính là người mẹ trong kí ức của hắn!


Đến tột cùng là cái quái gì đang xảy ra vậy hả?


Tại sao khi hắn còn là bào thai, hắn lại ở trong bụng của một người phụ nữ khác mà không phải là mẹ mình cơ chứ?


Tại sao?


Tại sao?


Tại sao lại như vậy?


Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?


Cả người Tô Bạch mơ hồ, hắn nhớ như in dáng vẻ của mẹ mình. Tuy rằng hai người bọn họ đều qua đời vì “tai nạn giao thông” khi hắn lên bảy nhưng khi đó hắn đã bảy tuổi, nên rất nhiều thứ hắn vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.


Người phụ nữ vừa đi vào này chắc chắn là mẹ hắn, là mẹ của hắn!


Nhưng tại sao tất cả mọi chuyện lại trở nên như thế này!


Tại sao hắn lại nằm trong bụng của một người phụ nữ xa lạ?


Lúc này bên ngoài lại thêm một người nữa bước vào. Tô Bạch vừa liếc mắt ngay lập tức liền nhận ra đây chính là cha hắn.


Hai người họ bước vào phòng bệnh, đứng ngay bên cạnh cáng của người sản phụ đã sớm rơi vào hôn mê.


Họ muốn làm gì vậy chứ?


Lúc này, Tô Bạch phát hiện ánh mắt cha mình chậm rãi dời đi, dường như ông ta đang tìm kiếm gì đó hay nói đúng hơn là đã nhận ra được chuyện khác thường.


Mẹ Tô Bạch nhìn chồng mình thắc mắc.


- Có chuyện gì sao?


- Đừng lên tiếng, để tôi yên tĩnh một chút.


Đôi mắt cha Tô Bạch liên tục đảo quanh, tựa như đang dò xét.


- Ông đấy, suốt ngày nghi thần nghi quỷ.


- Riêng về phương diện linh thức, bà hoàn toàn kém xa tôi. Ngoại trừ việc đánh người với giết người ra thì bà còn có thể làm được chuyện gì khác nữa chứ?


Giọng nói của cha Tô Bạch ngày càng nghiêm túc, thậm chí còn nhìn xuống dưới gầm giường bệnh.


Ánh mắt của cha Tô Bạch và hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.


Đột nhiên, Tô Bạch cảm thấy cả người đều bị bao trùm bởi cảm giác lạnh lẽo.


Hắn cảm nhận được lồng ngực mình đập kịch liệt, một trận ớn lạnh chạy dọc xương sống. Hắn vốn nghĩ đối với cảm giác này thì mình có thể nhắm mắt làm ngơ bởi vì bản thân đang đắm chìm trong câu chuyện nhưng cảm giác ớn lạnh càng ngày càng trào dâng một cách mãnh liệt.


Cảm giác này giống hệt như đổ một chậu nước đá đổ ập vào cơ thể ngay giữa mùa hè nóng bức, khiến Tô Bạch không khỏi giật mình.


Ông ta, ông ta có thể nhìn thấy mình!


Ông ta thật sự đã nhìn thấy mình!


Chuyện này, làm sao có thể xảy ra?


Nỗi sợ hãi đột ngột kéo tới không biết vì sao. Tô Bạch không hiểu vì sao người cha trong kí ức luôn yêu thương và chiều chuộng hắn, hiện tại lại có thể khiến hắn hoảng sợ đến mức này!


Cảm giác sợ hãi giống như thủy triều không ngừng ập tới, không ngừng mang đến cảm giác áp lực tinh thần khủng bố, thậm chí còn khiến cho hắn có cảm giác không thể thở nổi…


Sau lưng Tô Bạch bỗng xuất hiện một bóng đen, đối phương nhìn thấy Tô Bạch còn đang nằm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.


Hắn nằm đó làm gì vậy?


Hắn không nhìn thấy mình sao?


Hắn không biết mình đang ở đây ư?


Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ kích động đến mức méo mó, trong tay cầm một cây trường thương bằng bạc, ngọn thương vừa sắc bén vừa toát ra ánh sáng lạnh lẽo. Đây là loại vũ khí có được kèm theo trong Phát Thanh Khủng Bố, dĩ nhiên không phải vật phẩm tầm thường.


Dù vậy đi chăng nữa, người đàn ông vẫn hồi hộp, thậm chí ông ta căng thẳng đến mức phải dùng cả hai tay mới cầm chắc được cây trường thương. Tuy nhiên, thính giả suy cho cùng vẫn là thính giả, dù tâm lý không thể bằng người có kinh nghiệm nhưng dù sao bản thân cũng đã được Phát Thanh Khủng Bố huấn luyện tới mức tàn nhẫn.


Cuối cùng, người đàn ông vẫn lựa chọn vượt qua nỗi bất an, sợ hãi thấp thỏm trong lòng. Ông ta gầm nhẹ một tiếng, đâm thương về phía trước, trường thương trực tiếp đâm xuyên qua ngực của Tô Bạch.


Phập!


Tuy nhiên do tố chất thân thể Tô Bạch không như người bình thường nên mặc dù trường thương vô cùng sắc bén vẫn không thể xuyên qua được thân thể hắn, chỉ có thể đâm vào phần xương sườn.


Người đàn ông hít thở sâu một hơi, lặp lại động tác ban nãy lần nữa.


Chỉ là khi ông ta tập trung sức mạnh của mình một lần nữa, ông ta thoáng sững sờ khi thấy đôi mắt đờ đẫn, không mang theo chút cảm xúc nào của Tô Bạch đã từ từ khôi phục sự tập trung, trong đáy mắt ngập tràn vẻ chế giễu trào phúng nhìn chằm chằm ông ta.


Nhất thời, người đàn ông bị dọa tới mức mất hết cả dũng khí.


Chuyện này, làm sao lại có thể như vậy được cơ chứ?


Người đàn ông vẫn không hiểu là tại sao, càng không thể hiểu nổi nguyên nhân là gì.


Trước đó ngay tại lần giao chiến đầu tiên, ba thính giả đã bị Tô Bạch, Từ Đông và Nghê Lan dùng phương pháp dễ dàng để ngược sát như thế nào.


Chương 622

Bình Luận (0)
Comment