Chương 623
Thẩm Phán Giả Ẩn Núp
Người đàn ông và các thẩm phán khác đều có thể nhìn thấy điều này vô cùng rõ ràng. Cái loại cảm giác áp bức, hời hợt, cho dù được Phát Thanh Khủng Bố tăng thực lực và trang bị pháp khí thượng phẩm thì vẫn bị giết chết như giết gà chém chó, tình huống này đánh tan tất cả dũng khí của ông ta.
Hiện tại tinh thần người đàn ông gần như đã hoàn toàn sụp đổ.
Tô Bạch đột ngột nắm lấy trường thương đâm vào ngực mình. Hắn trực tiếp dùng lực để khiến mũi thương chệch hướng tránh khỏi trái tim, trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể.
Hai tay người đàn ông siết chặt lấy trường thương, cả người bị kéo sát về phía Tô Bạch
Ngay lập tức, địa ngục hỏa shotgun xuất hiện trên tay Tô Bạch, hắn lập tức bóp cò không chút do dự.
Đoàng!
Cơ thể người đàn ông run lên, phần bụng dưới đã thủng một lỗ lớn sau khi bị bắn.
- Vào lúc này mà ông còn phân tâm, đây chính là sai lầm cơ bản đó!
Giọng nói Tô Bạch có vẻ hơi khàn đi.
Đúng là hắn thật sự đã đắm chìm trong nỗi sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của cha mình nhưng nếu không phải vì sự sợ hãi đó, chắc chắn hắn sẽ không thể nào tỉnh lại được. Thay vì vậy, Tô Bạch sẽ chìm sâu hơn trong tình trạng không thể kìm chế, tiếp tục đi tìm tòi nghiên cứu chân tướng của sự việc.
Mà ban nãy phản ứng của Tô Bạch cũng chỉ là tuân theo bản năng cơ thể trong vô thức, hoàn toàn không có bất kì suy nghĩ hay dự liệu tính toán gì trước đó. Tất cả, tất cả chỉ là nước chảy thành sông.
Bản năng giết người.
Bản năng sinh tồn khốc liệt.
Bản năng tàn nhẫn với người khác, đồng thời tàn nhẫn với cả chính mình.
Tất cả đã hòa vào trong máu thịt của Tô Bạch!
Tô Bạch dùng hai tay ôm chặt cổ người đàn ông kia rồi dùng lực về phía dưới, đặt người đàn ông lên người mình. Hai chiếc răng từ miệng Tô Bạch dần hiện ra, nhưng trong lúc hắn muốn ghim chặt răng nanh của mình vào cổ người đàn ông để hút lấy máu đối phương, còn chưa kịp làm gì thì người mà Tô Bạch vừa bắt được đã trực tiếp hóa thành tro bụi, ngay cả cây trường thương cũng theo đó mà biến mất. Tuy nhiên vết thương thì vẫn như cũ, lưu lại trên da thịt hắn.
- Phù…
Tô Bạch hít sâu một hơi, vị trí lồng ngực thật sự rất đau. Nếu ban nãy không kịp thời tỉnh lại, có lẽ hắn đã bị đối phương liên tục đâm cho tới chết rồi.
Đáng tiếc, Tô Bạch không hề có cảm giác mừng rỡ sau tai ương một chút nào. So với tính mạng của chính mình, hắn càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tại sao hắn không phải do mẹ mình sinh ra mà lại là bào thai nằm trong bụng một người phụ nữ xa lạ khác. Cha mẹ hắn vậy mà lại xuất hiện trong phòng bệnh khi cô gái kia vỡ nước ối.
Trong này quả thật có quá nhiều thứ có thể phá vỡ nhận thức của Tô Bạch.
Thậm chí việc này đã đảo lộn hoàn toàn cuộc sống hơn hai mươi năm qua của hắn.
Hai tay Tô Bạch ôm đầu. Hắn không gào khóc, khóe môi lặng lẽ giương lên tạo thành một nụ cười, hắn đang cười. Thế nhưng khi Tô Bạch nở nụ cười, đôi mắt hắn đồng thời cũng dần đong đầy nước mắt, khóe mi ươn ướt.
Bên trong cánh cửa sổ thủy tinh, còn lại sáu người.
Một người trong số họ đột nhiên mở miệng nói.
- Vừa rồi, hai trong số ba người bọn họ đã chết bên trong, phải không?
Thế nhưng có thành công giết người đi chăng nữa cũng không thể trở về đây. Một thẩm phán thất bại, hai thẩm phán còn lại thành công. Đây có thể xem như là hoàn thành nhiệm vụ, được trở về thế giới thực chưa nhỉ?
Như vậy hiện tại còn sáu thẩm phán, họ chỉ phải đối phó với người duy nhất chưa chết là Tô Bạch.
- Không đơn giản như vậy đâu.
Một thẩm phán nam mặc bộ quần áo màu đỏ mở miệng nói.
- Hai thẩm phán kia đã giết một người đàn ông và một người phụ nữ nhưng bọn họ vẫn chưa chết. Mọi người nhìn xem, xác của họ vẫn còn nằm yên trên nền gạch và cũng không có vết thương chí mạng xuất hiện trên thân thể.
- Nhưng mà rõ ràng ban nãy chúng ta đã nhìn kĩ tấm gương, hình ảnh hiện ra vô cùng rõ ràng. Bọn họ thật sự đã giết chết Từ Đông và người phụ nữ tên Nghê Lan kia. Chỉ có Tô Bạch giữa chừng đột nhiên tỉnh lại, vậy nên hắn mới thoát chết. Hai người kia thật sự đã chết rồi.
Người đàn ông mặc bộ đồ đỏ mím môi, dường như không muốn nhiều lời thêm nữa. Gã ta đưa mắt nhìn người mặc cảnh phục bên cạnh, khẽ gật đầu. Đối phương cũng đáp lại bằng một cái gật đầu vô cùng lịch sự.
Đôi mắt của người đàn ông mặc đồ đỏ bắt đầu đảo quanh, tìm kiếm thêm người khác. Nếu như gã ta đoán không sai, ngoại trừ bản thân và người kia thì trong số bốn người còn lại, có một người hẳn là có sẵn, là một thính giả có thâm niên với thực lực mạnh!
Đây vốn dĩ là thế giới chuyện xưa mang tính chất trừng phạt, thế nhưng Phát Thanh Khủng Bố đem cảnh tượng trừng phạt vốn dĩ nghiêm túc, xen lẫn với trò đùa tà ác thuộc về nó.
Từ Đông và Nghê Lan thật sự vẫn chưa chết, bọn họ bị Phát Thanh Khủng Bố đánh thẳng vào nhược điểm trong tâm hồn.
Đây là cách Phát Thanh Khủng Bố giúp bọn họ lấy được tâm cảnh viên mãn và tiến bộ.
Chẳng qua, Phát Thanh Khủng Bố sẽ không làm ra loại chuyện tốt miễn phí như vậy. Bởi vì trong nhóm mười hai thẩm phán, có ba người sẽ giống như gã ta - một người thẩm phán là thính giả có thâm niên và thực lực.
Bọn họ vẫn luôn không bị chọn.
Nguyên nhân thì người đàn ông mặc đồ đỏ đã sớm đoán ra.
Đó chính là thú vui ác độc thật sự của Phát Thanh Khủng Bố.
Hai thính giả vừa thành công giết được Nghê Lan và Từ Đông được xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng không thể nhận được toàn bộ phần thưởng nhưng bọn họ đều được đưa trở về thế giới thực.
Mà Từ Đông và Nghê Lan sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Lúc này hai người thấy bản thân chưa chết, đồng thời phát hiện thiếu hụt và nhược điểm trí mạng trên tâm cảm và nội tâm của mình không thấy, được bù đắp, bọn họ sẽ có cảm giác như thế nào?
Họ sẽ ngạc nhiên.
Họ sẽ vui mừng hưng phấn.
Họ sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Thậm chí Từ Đông và Nghê Lan sẽ cảm thấy rằng liệu đây có phải là Phát Thanh Khủng Bố mượn danh nghĩa trừng phạt hai người mà giúp đỡ bọn họ, khiến bọn họ càng thêm trưởng thành hơn không.
Nhưng…
Bọn họ tuyệt đối không ngờ đến, lần này mình không chết, không phải bởi vì Phát Thanh Khủng Bố đồng cảm, cũng không phải nó thưởng thức tài năng của bọn họ.
Mà bởi vì nó đã sớm sắp xếp ba thính giả có thâm niên thật sự ở đây.
Những người chơi mới cấp thấp rời khỏi vòng thủy tinh ra bên ngoài thế giới chuyện xưa, họ sẽ đạt được thực lực sánh ngang với những người có thâm niên. Vậy nếu là những người có thâm niên ra khỏi thì sẽ như thế nào?
Phát Thanh Khủng Bố này sẽ còn tăng sức mạnh kinh khủng đến mức nào nữa?
Chờ cho đến khi Nghê Lan và Từ Đồng vui mừng, họ sẽ chậm rãi phát hiện ra rằng, thời khắc bọn họ bị giết chết, sớm đã được định đoạt sẵn.
Đó mới chính là nỗi tuyệt vọng khủng khiếp nhất!
Vẫn là Phát Thanh Khủng Bố này, biết cách đùa bỡn lòng người.
Người đàn ông mặc âu phục đỏ cầm lấy ly rượu champagne lần nữa, gã ta vừa uống vừa quan sát.
Thính giả có thâm niên và thực lực mà ông ta vẫn luôn tìm kiếm, rốt cuộc là ai trong số những người đang có mặt tại đây?