Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 624 - Chương 624 Không Gian Tử Vong! 1

Chương 624

Không Gian Tử Vong! 1


Bức tường xuất hiện, nó ngụ ý cho sự ngăn cách, một loại tự bảo vệ bản thân. Mỗi người đều sở hữu một thế giới nội tâm riêng biệt. Trên thế gian này, vốn dĩ chẳng có điều gì là hoàn hảo cả, ngay cả loại toàn trí toàn năng như Phát Thanh Khủng Bố cũng thế.


Từ lúc bắt đầu đến giờ Tô Bạch đã trải qua rất nhiều thế giới chuyện xưa, có thời điểm Phát Thanh Khủng Bố đã từng đóng lại ba tháng với lý do “cập nhật và bảo trì.” Thực ra thì Tô Bạch cảm thấy nó đang sửa chữa lại phần lỗi xuất hiện trong quá trình thính giả tham gia trò chơi. Tương tự như loại hình nhân vật ông chủ người da đen trong cửa hàng tiện lợi giá rẻ bên ngoài khu rừng, hay là ma trong bức tranh trên núi Đạo gia kia. Bởi vì bọn họ ý thức được sự tồn tại và nắm quyền chủ đạo của Phát Thanh Khủng Bố, cho nên không tiếc lấy một loại phương thức “tự hủy đi chính mình” để đối kháng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính nguyên lý tối cao mà Phát Thanh Khủng Bố theo đuổi trong thế giới chuyện xưa, sau khi nó tu sửa lại, Tô Bạch không bao giờ gặp phải loại boss có thể cảm nhận được sự tồn tại của Phát Thanh Khủng Bố trong thế giới chuyện xưa nữa.


Hơn nữa, từ sau sự kiện Huyết Thi kia, có thể nhận ra đôi khi Phát Thanh Khủng Bố cũng xảy ra sai sót. Hay nói chính xác hơn, đó là… hạn chế.


Lúc vách tường xuất hiện và bắt đầu mở rộng tương đương với một loại “giám sát”. Phát Thanh Khủng Bố thiết lập vách tường này, nhìn sơ qua thì có vẻ như đang che chở họ nhưng thật ra nó đang giám sát từng chút một, lấy cắp mọi thứ.


Bất kể là Từ Đông, Nghê Lan hay thậm chí là Tô Bạch, toàn bộ nỗi sợ hãi, khuyết điểm tâm hồn hay điểm yếu đã bị chôn vùi từ lâu của bọn họ đều được phơi bày ra ngay trước mắt Phát Thanh Khủng Bố.


Đây chính xác là một loại Bug, một loại nghiền ép từ trên cao nhìn xuống, không có sự mềm mỏng, tầm thường trong thế giới chuyện xưa.


Bởi vì, bọn họ là kẻ có tội.


Phát Thanh Khủng Bố đối với kẻ có tội, đương nhiên có quy tắc riêng.


Vậy nên một người phụ nữ vốn mạnh mẽ như Nghê Lan mới nảy sinh cảm giác tuyệt vọng, muốn tìm đến cái chết.


Và cũng bởi vì vậy, kẻ cặn bã như Từ Đông, tên sát nhân nhẫn tâm giết chết cha và con trai ruột của mình mới hoảng sợ và giằng xé khi nghe tiếng chửi bới nguyền rủa của anh trai.


Cuối cùng là Tô Bạch.


Trường hợp của hắn có chút đặc biệt.


Hòa Thượng từng nói rằng rất khó để nắm bắt được nhược điểm của loại người có tâm cảnh giống như Tô Bạch. Đôi khi mắc bệnh cũng là một loại hình thức tự bảo vệ bản thân. Mặc dù phải trả cái giá rất đắt, không chừng còn dễ dàng dẫn tới tử vong nhưng có thể đảm bảo chuyện bảo vệ được nội tâm chính mình, không tích tụ quá nhiều thứ ngột ngạt tiêu cực, khiến cho tâm cảnh xuất hiện lỗ hổng.


Trước đây, lỗ hổng lớn nhất trong lòng Tô Bạch chính là chuyện về cha mẹ hắn. Chẳng qua hắn cũng đã tự tay giết chết Quân Nhi và Thiết Tử ở đảo Tần Hoàng. Tuy hắn luôn nói rằng đây chính là lời giải thích mình dành cho mẹ nhưng hơn ai hết Tô Bạch hiểu rõ, đây chính là câu trả lời cho chính bản thân.


Làm con của bọn họ, quả thật quá mệt mỏi.


Bọn họ để lại tiền cho hắn, hắn đều chia ra. Hắn không hề ngần ngại việc đi trái với quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố mà thay bọn họ trả thù. Cho dù nợ chưa trả hết, hắn cũng mặc kệ. Chuyện của bọn họ, hắn chẳng còn hứng thú. Tô Bạch đã thôi quan tâm xem hiện tại bọn họ đang sống khổ cực, bị giày vò qua từng ngày hay đang hạnh phúc vui vẻ, trải qua tháng ngày tự do tự tại nữa. Mọi thứ đều không phải là việc của hắn.


Hắn chính là người bất hiếu như vậy đấy, không muốn xem cha mẹ mình như là trời cao biển rộng nữa, bọn họ thích thế nào thì cứ thế nấy đi.


Tô Bạch không muốn trở thành Trầm Hương, từ nhỏ đến lớn trong đầu chỉ tồn tại mỗi việc phá núi mẹ.


Nhưng khi Phát Thanh Khủng Bố đã muốn làm khó dễ thì hắn thật sự không có cách nào khác cả.


Nội tâm của hắn không có khiếm khuyết sao?


Cậu thật sự không có điểm yếu?


Không vấn đề gì, tôi sẽ lập tức tạo ra.


Đấy là lý do vì sao Tô Bạch lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Đoạn ký ức này, không tồn tại trong trí nhớ của hắn. Bởi vì khi đó, hắn mới chỉ là một bào thai nằm trong bụng người phụ nữ kia, thậm chí chưa được sinh ra thì có thể nhớ được chuyện gì cơ chứ.


Nhưng cha mẹ của Tô Bạch lại là thính giả, lúc trước Mập Mạp nhận điện thoại của nữ y tá, nói ra hai chữ “ Diệp Tư”, Phát Thanh Khủng Bố đã lập tức xác định được danh tính của Huyết Thi kia. Chỉ dựa vào điều này thôi thì đã có thể thấy được, Phát Thanh Khủng Bố đối với mỗi thính giả đều giám sát đến mức gắt gao, không để lọt chút nào ra bên ngoài.


Từ Đông chớp chớp mắt, anh ta sững sờ. Mình vậy mà lại còn sống.


- Cái quái gì vậy, chẳng lẽ mình lên thiên đường thật rồi à?


Từ Đông thả lỏng cơ thể, giọng điệu ngả ngớn trêu chọc. Đồng thời anh ta lặng lẽ đảo mắt quan sát Tô Bạch và Nghê Lan, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Tô Bạch khẽ nở nụ cười.


- Đừng lo. Người như anh chỉ có thể xuống địa ngục chứ không lên trời nổi đâu.


Rất hiển nhiên, Tô Bạch là người đầu tiên tỉnh lại từ trong hình ảnh trên tường. Giống như những thẩm phán bên trong vòng thủy tinh, hắn đã nhìn thấy một số hình ảnh liên quan đến nội tâm của Nghê Lan và Từ Đông. Cho dù muốn quay mặt tránh đi cũng khó, bởi vì Phát Thanh Khủng Bố đã trình chiếu mọi thứ trên màn hình lớn, như thể đang ở trong rạp vậy.


Gương mặt Từ Đông thoáng âm trầm, cơn giận dữ trong lòng muốn bộc phát. Nhưng rất nhanh chỉ sau vài giây, cơn giận lập tức biến mất thành mây khói.


- Hì hì, để anh chê cười rồi.


Từ Đông chống tay nâng cơ thể đứng dậy, nhặt con dao của mình lên, giống như không có chuyện gì khác thường.


Tô Bạch sửng sốt hồi lâu, nhận ra tính cách Từ Đông đã có sự thay đổi, giống như anh ta đã đặt xuống được gánh nặng từ sự việc đó, trong lòng không còn cơn ác mộng nữa. Giống như trinh nữ vậy, trải qua một lần đớn đau tột cùng, sau đó chậm rãi hồi phục dần dần.


Phát Thanh Khủng Bố dùng loại phương pháp này để phóng đại những thiếu sót bên trong tâm hồn bọn họ, sau đó “giết chết” họ, để từng người một đối diện với quá khứ không muốn nhìn thấy nhất của bản thân theo cách đáng sợ nhất. Đợi đến khi toàn bộ quá trình kết thúc, bọn họ đã có thể quen dần với việc này rồi.


Từ Đông cũng phát hiện ra chuyện này, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng. Đến cấp bậc này của anh ta, đối với việc tăng cảm ngộ về tâm cảnh, không chút nào thua kém tăng lên về mặt thực lực, giống như là phương pháp luận và thế giới quan vậy, từ đầu đến cuối luôn bổ trợ cho nhau, không hề tách rời.


Chương 624

Bình Luận (0)
Comment