Chương 625
Không Gian Tử Vong! 2
Nghê Lan cũng chậm rãi đứng lên, biểu cảm trên gương mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều. Bình thường mà nói, người có thâm niên “tu luyện” đến một cấp bậc, tuy rằng bề ngoài vẫn giống như người bình thường nhưng khi tức giận, buồn bã hay vui vẻ, đều không hề biểu lộ ra bên ngoài bất kì điều gì, cũng không phải là cố ý nói dối những người bên cạnh, chẳng qua cảm giác vui mừng vì sống sót sau tai nạn cùng với bất ngờ khi thành công bù đắp được thiếu sót trong tâm hồn, thật sự rất khó để kiềm chế.
- Như vậy thì có gì đáng để vui mừng chứ?
Tô Bạch đột nhiên hỏi.
- Giống như đưa cho hai người cây đao, sau đó để bản thân chặt đi nhân cách của chính mình. Thế thì hai người, vẫn sẽ là hai người của trước đây sao?
Từ Đông có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Tô Bạch, cuối cùng dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó, nhoẻn miệng cười nói.
- Xem ra bản thân anh cũng đã xảy ra vấn đề, không được như tôi và Nghê Lan, khiếm khuyết tâm hồn được chữa lành hoàn toàn.
Tô Bạch lắc đầu.
- Loại phương pháp bù đắp tinh thần này, tôi cảm thấy rất chướng mắt.
Thật ra còn có một điều nữa mà Tô Bạch chưa nói. Đó chính là không có miếng bánh nào đột nhiên rơi xuống từ trên trời như vậy cả. Chuyện người tốt việc tốt này do Phát Thanh Khủng Bố làm ra, có nhìn như thế nào cũng thấy không hợp lý.
- Tóm lại trước mắt thì đối với hai người chúng tôi chỉ có lợi, không có hại.
Nghê Lan lướt mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào ô cửa sổ thủy tinh ở trên tầng cao nhất. Cô ta mở lời.
- Chỉ còn dư lại sáu bóng người.
- Đúng, sáu người.
Tô Bạch lắc đầu, hắn không biết có phải mình vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc này hay không mà mỗi khi nhìn thấy mảnh thủy tinh, hắn đều cảm giác trong lòng mình có bóng ma quanh quẩn khó nói ra.
Nói chính xác hơn chính là, Tô Bạch có cảm giác, thế giới chuyện xưa lần này…
Chắc chắn sẽ là một đường dẫn tới cái chết.
Mọi đấu tranh và phản kháng cuối cùng đều trở thành vô nghĩa. Ba người bọn họ giống như những con khỉ đang nhảy múa trên một thanh sắt nung đỏ, vô cùng khiêu khích, nhưng cuối cùng vẫn chỉ để tạo điều kiện cho người khác giải trí, chơi đùa cho vui mà thôi.
Tô Bạch ghét cảm giác này, nhưng không thể không thừa nhận loại cảm giác như vậy càng ngày càng rõ ràng.
Không thể không nói, Phát Thanh Khủng Bố đã đối xử với ba người bọn họ hết sức nhẹ nhàng trong thế giới chuyện xưa lần này.
Ngay tại thời điểm bắt đầu giao thức ăn, ba người vừa mới tăng thực lực và được trang bị pháp khí, coi như ba người đều không biết bản thân có sức mạnh như thế nào, chẳng lẽ Phát Thanh Khủng Bố lại không biết điều đó hay sao?
Sau đó lại xuất hiện lão già lùn có năng lực vô cùng mạnh mẽ, sức chiến đấu kinh người nhưng đầu óc lại quá mức thẳng thắn, cuối cùng thì bị Tô Bạch liên hợp với Nghê Lan và Từ Đông giết chết. Đây quả thật là điều bất ngờ, bởi vì ngoại trừ Nghê Lan bị thương bên ngoài ra thì cả hắn và Từ Đông đều chỉ hao tốn sức lực chứ không gặp phải bất kì nguy hiểm chết người nào.
Từ đầu đến cuối, rõ ràng là có vấn đề.
Nghê Lan và Từ Đông đã đứng lên từ lâu, chỉ còn một mình Tô Bạch nằm rạp dưới đất.
Không gian xung quanh cứ như vậy, không xảy ra chút biến hóa nào.
- Lần này Phát Thanh Khủng Bố đã cho chúng ta quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi rồi.
Nghê Lan cau mày, có vẻ khó chịu.
- Có vẻ như nó đang bí mật ấp ủ kế hoạch gì đó.
Từ Đông lên tiếng.
Tô Bạch nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện chuyện gì đó, lập tức bò dậy từ dưới đất.
- Cuối cùng cũng chịu đứng dậy rồi à?
Nghê Lan mở miệng nói.
- Hai người đã khôi phục chưa vậy?
Tô Bạch nhìn chằm chằm Từ Đông và Nghê Lan.
- Hay còn chìm đắm trong sự hạnh phúc mà Phát Thanh Khủng Bố vừa mới tặng cho hai người à?
- Sao thế?
Lần này Từ Đông không hề tỏ ra tức giận.
Tô Bạch mỉm cười, hắn đi về phía trước vài bước, sau đó dừng lại.
- Haha. Tôi chỉ muốn nói là, gió đã ngừng, mưa đã tạnh, không ai cảm nhận được sao?
Nói xong, Tô Bạch bèn vươn tay gõ cánh cửa xuất hiện trước mặt mình.
Cộc! Cộc! Cộc!
Một lớp kính vô hình đã bao phủ hoàn toàn không gian nơi ba người đang đứng.
Ngay sau đó, Tô Bạch duỗi tay ra xoa nhẹ, đồng thời vươn đầu lưỡi liếm môi. Đầu lưỡi của Huyết Tộc cho phép bọn họ nếm đủ loại mùi vị khác nhau, đặc biệt am hiểu thưởng thức máu tươi.
- Hàm lượng oxy đang giảm, trong không khí có đủ các loại nguyên tố khác nhau. Nói hoa mỹ một chút chính là linh lực đang giảm đi.
Tô Bạch xoay người nhìn Từ Đông và Nghê Lan, biểu cảm hai người đó bấy giờ mới dần nghiêm túc trở lại, trong lòng hắn thoáng thở dài.
Xem ra niềm vui bất ngờ mà bọn họ được nhận trước đó quá lớn, đến mức khiến hai người quên mất bản thân chính là thính giả có thâm niên.
Chẳng qua đây chính là bản chất của con người, đương nhiên Tô Bạch biết rõ. Khuyết điểm trong tâm hồn được chữa trị là một niềm vui bất ngờ tương đương với việc nhân vật nam chính trong truyện võ hiệp được một vị cao nhân truyền lại cho bí kíp công pháp, nội lực kinh hồn sau khi đi lạc vào sơn động.
- Trong nửa tiếng tiếp theo, nơi này sẽ trở thành không gian tử vong.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, trước mặt là một mảnh cỏ.
- Nhìn đây, cỏ đã khô héo rồi này. Rất nhanh thôi, sẽ tới lượt chúng ta.
Nghê Lan rút mũi tên, giương cung bắn. Mũi tên nhanh chóng hóa thành bảy, tám mươi tia sáng, tia sáng không ngừng khúc xạ, dần dần hiện rõ ràng khu vực bị phong kín.
Độ dài không gian khoảng tám mét, chiều rộng gần tám mét và chiều cao khoảng ba mét, được coi là một không gian khá rộng lớn. Tuy nhiên, cỏ trên mặt đất trong không gian này đã chuyển từ xanh lục sang vàng, vừa nhìn đã thấy âm Âu Mỹđầy tử khí.
Hơn nữa không khí trong khu vực ngày càng loãng, có thể cảm nhận được điều này thông qua trạng thái hô hấp của mọi người. Không phải ba người Tô Bạch vừa thở ra đã bị cướp đi nguồn không khí mà là bởi mọi thứ trong không gian đang không ngừng bị rút cạn.
Tô Bạch đặt hai tay lên tấm kính thủy tinh vô hình trước mặt, tâm trạng hắn không quá mức căng thẳng, chắc bởi đã có sự chuẩn bị từ trước. Thế nhưng muốn sống, dù sao cũng là một loại niềm tin, cũng là một loại bản năng của con người. Tô Bạch sẽ không ngồi đây để chờ chết, đó hoàn toàn không phải là phong cách của hắn.
- Đây không phải là một cái bẫy khó giải quyết.
Giống như Tô Bạch, Từ Đông bắt đầu cảm nhận được thủy tinh bằng chính tay mình. Vừa rồi tuy anh ta đã dùng đao cố gắng phá hủy nó nhưng thất bại, điều này chứng tỏ sự kiên cố của tấm kính thủy tinh.
Nghê Lan khoanh chân ngồi xuống, khẽ nhắm mắt, nhìn qua thì có vẻ như cô ta đang tự giảm đi toàn bộ quá trình trao đổi chất để cơ thể dần thích nghi với môi trường đang xấu đi, theo lý thuyết thì có thể tăng thêm thời gian sống sót.