Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 626 - Chương 626 Chỉ Cần Mình Sống, Còn Lại Không Quan Tâm 1

Chương 626

Chỉ Cần Mình Sống, Còn Lại Không Quan Tâm 1


Vào lúc này điều không cần lo lắng là việc tranh đoạt dưỡng khí của nhau, bởi vì ba người đều rất mạnh. Hơn nữa, chiến đấu trong không gian chật hẹp này chỉ khiến cho môi trường vốn đã không có quá nhiều dưỡng khí trở nên chuyển biến xấu hết mức có thể. Trước khi phân định rõ thắng bại thì chắc chắn đã có hai người sớm chết vì ngạt rồi.


Phương pháp này của Nghê Lan tuy có vẻ tiêu cực nhưng lại rất hiệu quả. Dù sao người như Tô Bạch, ngâm người dưới nước cũng có thể nín thở rất lâu, mỗi tế bào trong cơ thể hắn cũng bởi vì tăng cấp độ sống mà càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Cho dù thực sự trở thành không gian chân không, hắn vẫn có thể chịu đựng hơn mười phút. Tuy nhiên, tình huống hiện tại không chỉ có vậy, sinh cơ ở đây không ngừng bị rút đi, đó mới là vấn đề chính.


Oxy không chỉ là yếu tố duy nhất quyết định sự sống còn.


- Về mặt lý thuyết, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?


Lúc này Từ Đông mới nhìn về phía Tô Bạch.


- Sáu phút.


Tô Bạch đáp.


- Sau sáu phút, chúng ta sẽ cùng nhau đi đời nhà ma. Riêng Nghê Lan, cô ta có thể chịu đựng nhiều hơn chúng ta một phút.


Tô Bạch liếc mắt nhìn sang Nghê Lan đang ngồi khoanh chân.


- Haha, chỉ cần cô ta đã đánh chết một người trong chúng ta, Phát Thanh Khủng Bố sẽ lập tức rút lui ngay.


Từ Đông trực tiếp chọc thủng tâm tư Nghê Lan.


Quả thật, Phát Thanh Khủng Bố hiếm khi tạo ra cái bẫy khiến một đội trực tiếp hoàn toàn tử vong. Nếu không có cách nào phá vỡ cái bẫy đó, thì sau khi một hoặc hai người trong đội này chết đi, cục diện sẽ lập tức xảy ra thay đổi.


Nếu như cục diện này do những đối thủ khác tạo ra, cho dù là Từ Đông, Nghê Lan hay Tô Bạch cũng sẽ không suy nghĩ tiêu cực như vậy. Nhưng tình huống này lại do chính Phát Thanh Khủng Bố tạo ra, chứng tỏ ngay từ đầu đã có vấn đề, mọi người chỉ có thể từng bước chiều theo ý muốn của nó.


Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn hơn, Tô Bạch đã thấy làn da của mình mất đi vẻ mịn màng, bắt đầu trở nên thô ráp nhăn nheo, sức sống cũng bị rút đi.


Từ Đông nghiến răng nghiến lợi, anh ta cũng cảm giác được sự sống đang không ngừng bị rút ra khỏi cơ thể. Tuy sự sống là thứ vô hình không sờ được cũng không nhìn được nhưng lại thực sự tồn tại. Từ Đông đứng im bất động, cầm đao chống đỡ thân người.


Từ đầu tới cuối Nghê Lan vẫn duy trì dáng ngồi như lúc ban đầu.


Tô Bạch ngồi xuống nhưng không học theo động tác khoanh chân điều dưỡng cơ thể của Nghê Lan. Hắn không cho rằng chỉ cần cố gắng chịu đựng thì sẽ có thể bảo toàn tính mạng, thế nhưng bây giờ lại không thể làm gì.


- Nó sẽ dùng cách này để giết chết chúng ta ngay tại đây à?


Tô Bạch khẽ khàng hỏi, như thể đang hỏi chính mình cũng là đang hỏi người khác.


Nghê Lan không trả lời, có lẽ bây giờ mấy người đã không nghe được nhịp tim của cô ta. Cô ta đã tự biến mình thành trạng thái xác chết di động để bản thân tồn tại lâu hơn trong điều kiện khắc nghiệt nhất có thể.


Từ Đông lắc đầu, trả lời.


- Cũng không hẳn. Nếu như nó muốn chúng ta chết kiểu này, chẳng lẽ lại làm ngay trước mặt đám thẩm phán kia. Như thế không phải cởi quần đánh rắm rồi sao?


- Nếu thật sự là cởi quần đánh rắm thì sao?


Tô Bạch nói.


- Có lẽ, sáu bóng đen còn lại phía trên thật sự là sáu người thực tập, họ chỉ đến để tham quan và không cần thiết phải vào trong thế giới chuyện xưa thì sao.


Từ Đông nhíu mày, suy nghĩ một chút về những câu Tô Bạch nói. Thành thật mà nói thì anh ta thấy Tô Bạch nói rất đúng. Sáu cái bóng xem chừng không phải thính giả mà chỉ là người thực tập.


Như vậy.


Thật sự có thể là Phát Thanh Khủng Bố muốn kết thúc rồi.


- Nó giúp tôi và Nghê Lan bù đắp trạng thái khiếm khuyết tâm cảnh, chỉ là để chúng tôi vui vẻ trong thoáng chốc. Tử tù trước khi chết, sẽ được ăn bữa cơm tử tế đấy à?


- Nếu vậy thì, trước tiên ngừng suy đoán cũ, chuyển qua suy đoán mới thì thế nào?


Tô Bạch lại nhìn sáu bóng người sau lớp thủy tinh trên nhà cao tầng.


- Chỉ dùng lồng nhốt chúng ta, để chúng ta chết đói, chết khát, đây chính là cưỡng chế cho chúng ta chết đi. Nhưng suy đi nghĩ lại, đây cũng không phải là phong cách của Phát Thanh Khủng Bố. Nếu sáu người kia không phải chỉ là đám đông đi theo ăn hôi, dựa theo ý này để suy nghĩ tiếp thì sẽ như thế nào?


Tô Bạch cúi đầu im lặng, thật ra hắn không phải hỏi Từ Đông và người đã phong tỏa toàn bộ sáu giác quan – Nghê Lan mà hiện tại hắn đang hỏi chính mình.


Chơi đùa với Phát Thanh Khủng Bố, hắn đã quen với phong cách của nó. Ví như nó đột nhiên quăng bạn đến sa mạc, vậy thì nhiệm vụ của bạn là gì. Bạn không cần lo về việc mình sẽ chết khát ở đó, bởi vì để bạn chết khát trong sa mạc hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố. Mà rất có thể trong thời điểm bạn đi tìm nguồn nước, dưới chân bạn sẽ biến thành nơi cát lún. Sau khi bạn bị lún sâu vào, bạn sẽ phát hiện mình bị đưa đến hang động vô cùng Âu Mỹám. Nội dung cốt truyện sẽ tiếp tục đẩy về phía trước, bạn có thể chết trong tay quái vật và sinh vật lạ trong hang tối. Nhưng nếu đã quăng bạn vào sa mạc, thì không thể nào có chuyện sẽ cho bạn bị khát khô được.


- Nếu sáu người kia cần xuất hiện, thì theo logic chúng ta sẽ không chết trong lọ chứa này đâu.


Từ Đông đập tay lên tấm kính trong suốt, nơi đó lập tức phát ra âm thanh trầm thấp.


Một tiếng vang này đã kinh động đến Nghê Lan, đưa cô ta quay về trạng thái bình thường từ trong trạng thái giả chết. Bởi vì cô ta thật sự sợ Từ Đông sẽ làm ra chuyện cá chết lưới rách, kéo người chết chung.


Bản thân không thể kiên trì nổi nữa, tôi sẽ không để bất kì ai sống lâu hơn tôi nửa phút. Tôi cũng sẽ không để cho bạn nhìn thấy tôi chết rồi xuất hiện bước ngoặt. Cùng lắm là đẩy năng lượng ra ngoài, làm rung lắc toàn bộ không gian bên trong, để không khí bên trong mất hết, khiến mọi người cùng nhau chết đi.


Thành thật mà nói thì gặp phải loại tình huống này, bất kì ai cũng mang theo suy nghĩ như vậy cả.


Vì sao tôi phải chết, mà cậu lại có thể sống?


Từ Đông nhún vai.


- Cô cứ tiếp tục làm xác chết đi, tôi không có hứng thú muốn tìm người chết chung đâu, thế nhé.


Nghê Lan nghe vậy, tiếp tục nhắm mắt lại. Cô ta, Tô Bạch và Từ Đông đều chọn thái độ hoàn toàn trái ngược nhau để đối phó, Tô Bạch và Từ Đông vẫn đang tìm cách để phá hủy không gian này, mà thứ cô ta chờ đợi lại là thời cơ.


- Nếu đợt tiếp theo thẩm phán còn lên sân khấu thì chúng ta sẽ không chết được đâu…


Tô Bạch không còn tự mình nói chuyện nữa, mà tiềm thức bắt đầu suy nghĩ.


Mình sẽ không chết, nhưng hiện tại sức sống không ngừng bị rút đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần ba phút sau, thân thể này sẽ vô dụng…


Bất giác, Tô Bạch đã nắm bắt được điều gì đó. Hắn nghĩ đến một khả năng và rất có thể là nó đúng.


Chương 626

Bình Luận (0)
Comment