Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 644 - Chương 644 Huy Chương Bầu Trời Xanh Và Mặt Trời Trắng 2

Chương 644

Huy Chương Bầu Trời Xanh Và Mặt Trời Trắng 2


Tô Bạch nở nụ cười.


- So với Lâm Chu càng thêm chân thực hơn.


- Ha ha ha, không biết là đang diễn hay là gì nhỉ? Anh ta là Vampire hả? Một Vampire không phải thính giả?


Tô Bạch gật đầu.


- Chuyện này thú vị thật đấy, chẳng qua hi vọng đó không phải là một cái hố, đào ra cho chúng ta nhảy vào.


- Đi một bước nhìn một bước vậy.


Nếu không phải nhìn trúng huyết thống của đối phương thì Tô Bạch cũng chẳng có hứng thú chơi bất kỳ trò chơi nào với đối phương. Chẳng qua mặc kệ lần này có tính toán giống với Lâm Chu lần trước hay không, ít nhất Tô Bạch có thể xác nhận rằng đối phương mang đẳng cấp huyết thống Vampire hơn mình một bậc, không thể nhầm lẫn.


Người thanh niên điều khiển xe máy vào một tiểu khu cũ, Tô Bạch đậu xe bên ngoài rồi đi theo, vì ô tô rất khó chạy trong tiểu khu cũ này.


- Anh ta có vẻ khá thành thật. - Mập Mạp thì thầm nói.


Tô Bạch và Mập Mạp đi theo người thanh niên lên lầu, đối phương sống ở tầng cao nhất. Anh ta lấy chìa khóa mở cửa nhà, bước vào rồi để lại cửa cho Tô Bạch và Mập Mạp.


- Chỗ ở tương đối vắng vẻ, nơi này chắc hẳn lúc đầu dự định phá dỡ, kết quả có mấy hộ gia đình sống chết không đồng ý, cho nên vẫn luôn giữ lại. Đúng rồi Đại Bạch, lần trước lúc Lâm Chu kia diễn kịch, ông ta nói mình từ đâu tới đấy nhỉ? À, tôi nhớ rồi, là thời kỳ quốc dân đảng kháng Nhật, ha ha, còn làm kích động đến lòng yêu nước của ông đây.


Mập Mạp lại lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, đồng thời lấy ra chiếc bật lửa mới mua để châm thuốc.


Chẳng qua lúc Mập Mạp vừa đi vào cửa, anh ta lập tức nhìn thấy một bộ quân phục màu vàng treo ở cửa ra vào, trên cổ tay áo đồng phục có một huy chương bầu trời xanh và mặt trời trắng.


- Xè…


Nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa trên tay của Mập Mạp vô tình chạm vào cằm khiến anh ta đau đến mức phải hít sâu một hơi.


- Huy chương bầu trời xanh và mặt trời trắng, con mẹ nó nhìn đẹp thật. - Tròng mắt của Mập Mạp lập tức phát sáng, anh ta không hề bận tâm đến ngọn lửa trên tay đang đốt cháy cằm mình.


Quả thật đối với hàng ngũ pháp khí thì Mập Mạp như mèo thấy chuột vậy, có lòng tham không đáy. Thế nhưng sở thích của Mập Mạp không chỉ giới hạn ở những pháp khí, mấy thứ như đồ cổ, tranh chữ linh tinh gì đó, theo như Tô Bạch biết thì Mập Mạp cũng có không ít, Tô Bạch cũng đã từng xem qua phòng ngủ của anh ta, trong đó quả thật treo rất nhiều thứ là bút tích của các học giả tiếng tăm, hơn nữa Mập Mạp cũng không phải tuýp người cố chấp lấy hết. Anh ta chỉ sưu tầm những thứ mà mình cho là thú vị chứ không giới hạn trong một loại nào cả. Rõ ràng bây giờ Mập Mạp đang có hứng thú với huy chương bầu trời xanh và mặt trời trắng trên bộ quân phục Quốc Dân Đảng kiểu cũ.


Tô Bạch không khỏi lắc đầu, đây cũng giống như phòng ngủ của Mập Mạp, có rất nhiều thư pháp và tranh vẽ nổi tiếng, nhưng cũng có không ít đồ giả. Có đôi khi ánh mắt Mập Mạp chẳng ra sao cả, đặc biệt là tranh chữ và đồ cổ, thật sự không dám khen tặng trình độ giám định của anh ta, điểm này hoàn toàn khác với Tô Bạch đã sống trong giới thượng lưu từ nhỏ.


Vào những năm đầu của Trung Hoa Dân Quốc, một bà lão thuộc triều đại Mãn Thanh đã mời vị vua Phổ Nghi bị phế tước vị đến nhà mình rồi cho ông ta xem những thứ mình đã cất giữ. Phổ Nghi tùy tiện cũng có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Bà lão này còn hỏi vị vua vô dụng cách để phân biệt, Phổ Nghi trả lời rất đơn giả: Trước đây, thứ này có khắp nơi ở chỗ tôi.


- Mập Mạp, đây là giả.


Tô Bạch nhắc nhở Mập Mạp, hắn cũng cảm thấy có chút mất mặt khi thấy hai mắt Mập Mạp sáng rỡ mà nhìn chằm chằm một thứ hàng nhái.


- Huy chương bầu trời xanh và mặt trời trắng Trung Hoa Dân Quốc tạo ra để ca ngợi những người lính có đóng góp xuất sắc trong việc bảo vệ đất nước. Ngay cả sau khi Quốc Dân Đảng thất bại và trốn sang bên kia eo biển thì cũng chỉ có tầm hai trăm cái huân chương được đưa ra, cái trước mặt rõ ràng là giả.


Mập Mạp sững người một lúc, xấu hổ nói.


- Mẹ kiếp, cảm tình của tôi đã phí công vô ích rồi.


- Anh nói rất đúng. Bộ quân phục và huân chương này là giả.


Người thanh niên pha trà và mang đến bàn.


Thiết kế trang trí của toàn bộ ngôi nhà này rất đơn giản, thậm chí có thể nói là hơi cũ rích, phong cách thiên về thời kỳ Dân Quốc. Nói chung, những kẻ giàu có sau cải cách thường thích trang trí nhà mình thành dáng vẻ này. Nhưng bây giờ thì ngay cả những gia đình bình thường cũng sẽ không chọn cách này để trang trí, quá lỗi thời.


Mập Mạp ngồi xuống ghế cầm ly trà lên, thấy trong tách trà có một túi trà, là trà sữa Lipton, anh ta có chút không nói nên lời.


- Người anh em, anh cũng nên thể hiện khéo léo hoặc cư xử chuyên nghiệp một chút có được không? Tiếp đãi khách bằng túi trà cũng qua loa có lệ quá.


- Ừ, qua loa quá.


Người đàn ông trẻ tuổi không quan tâm lắm, anh ta đứng dậy đi đến giữa phòng khách. Ở đó có bức tranh vẽ chân dung một người mặc quân trang rất mạnh mẽ.


Chỉ là kiểu chân dung của những vĩ nhân này không quá phổ biến ngay cả ở Đài Loan, càng đừng nói đến trong nhà của những người dân đại lục.


- Tự giới thiệu qua về mình một chút, tôi tên Ninh Thành. Ông già này cũng hơn các cậu mấy tuổi, nếu không phiền thì có thể gọi tôi một tiếng đại ca.


- Phụt…


Mập Mạp nghe vậy lập tức phun hết trà vừa uống vào miệng ra ngoài.


- Mẹ nó, tôi chưa từng thấy ai tự tin về bản thân mình như vậy đâu.


Ngay cả Tô Bạch cũng không biết nên cười hay khóc sau khi nghe điều này.


Chàng trai trẻ gỡ bức chân dung xuống. Một bức tường tối xuất hiện bên trong. Bức tường ngầm này rất thô ráp, Tô Bạch đoán rằng người trẻ tuổi đã tự tay hoàn thành bức tường này, cũng chính là khoét rỗng bên trong và bôi một ít xi măng, chỉ là vào lúc này bên trong có một người đang bị băng gạc quấn lấy.


- Thằng cha này đang ăn trộm ở bến xe thì bị tôi tóm gọn.


Người thanh niên vừa lẩm bẩm vừa rút một con dao găm nhọn rạch cổ tay người đàn ông, sau đó anh ta cầm bình thủy tinh bên cạnh lên và hứng máu chảy ra từ tay người đó.


Người đàn ông kia vẫn còn sống nhưng trong tình trạng hôn mê, thậm chí không biết rằng mình đã bị lấy máu.


Sau khi đã hứng được hết nửa chai thủy tinh, người thanh niên di chuyển bức chân dung về phía sau và bức tường ngầm lại được giấu đi.


Chia đều ba ly máu tươi, anh ta tự mình cầm lấy một ly, hai ly còn lại đặt ở trên bàn trà.


- Tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra. Sức khỏe của anh ta không tệ, cũng không có vấn đề gì về thân thể đâu.


Lời này của người thanh niên là nói với Tô Bạch, nói xong lập tức uống một ngụm máu, cảm giác này giống như đang thưởng thức rượu tiên, nước thánh.


Chương 644

Bình Luận (0)
Comment