Chương 646
Tội Phạm Chiến Tranh Chạy Trốn Khỏi Thẩm Phán 1
“Con mẹ nó, chẳng lẽ ý tứ của anh chính là: vụ thảm sát Nam Kinh là vì sự rò rỉ của vi khuẩn. Để ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh nên bọn họ mới phải giết người một cách thật dã man ư?”
Phản ứng của Mập Mạp khiến Tô Bạch kinh ngạc, bởi vì Mập Mạp không chỉ hét lên một tiếng mà còn đứng dậy túm cổ Ninh Thành, lúc này cả người Ninh Thành đã bị Mập Mạp nhấc bổng.
Đúng là thể chất của Mập Mạp kém hơn Tô Bạch rất nhiều, lúc Tô Bạch chưa dung hợp vũ khí bản mệnh thì thân thể đã mạnh hơn Mập Mạp, chưa kể sau khi dung hợp vũ khí bản mệnh, Tô Bạch có thể trực tiếp so với Quân Nhi đã cường hóa đấu vật, sức mạnh của bọn họ ngang nhau, thậm chí hắn còn có thể nghiền nát đối thủ.
Chẳng qua cho dù Mập Mạp là Đạo gia nhưng cấp độ sinh mệnh được bày ra ở đây, cộng thêm trước đây Mập Mạp cũng có luyện võ thuật, Tô Bạch không tin Mập Mạp chỉ biết khinh công, còn lại cái gì cũng không biết. Vì thế trừ khi Ninh Thành biểu hiện ra trạng thái Vampire của anh ta, nếu không ở trước mặt Mập Mạp kia, chỉ như một con gà con nhìn thấy chim ưng thôi.
Rõ ràng Ninh Thành không có ý định phản kháng, cứ thế mà bị Mập Mạp túm lấy cổ.
- Mập Mạp, để anh ta nói rõ ràng.- Tô Bạch ở bên cạnh nói.
Mập Mạp gật đầu: - Được rồi, tôi sẽ cho anh một cơ hội nói chuyện. Nhưng mà Đại Bạch à, nếu anh ta thực sự muốn kể lại câu chuyện mà tôi vừa nói kia, tôi sẽ không quan tâm con hàng này có ích với cậu hay không, tôi đều phải giết chết anh ta, cùng lắm thì tôi sẽ đền bù tổn thất cho cậu là được. Tổ tiên của Bàn gia tôi đến từ Nam Kinh. Trước đó đám quỷ xâm lược phá thành, ông nội tôi từ trong đống người chết bò ra, sau cùng chạy trốn đến Trùng Khánh. Mặc dù trên chứng minh nhân dân của Bàn gia viết là người Tứ Xuyên, nhưng tôi chưa quên lúc trước đám giặc ngoại xâm giết mấy chục mạng người từ trên xuống dưới của nhà tôi ở Nam Kinh.
Tô Bạch hơi kinh ngạc, trong này thế mà còn có ẩn tình. Chẳng trách một người bình thường luôn không có tiết tháo, không có điểm mấu chốt như Mập Mạp lại đột nhiên nổi giận. Đổi lại là người Trung Quốc nào khác có tam quan bình thường thì cũng sẽ không tin đám quỷ giặc ngoại xâm kia khi đó là “vì dân trừ hại” diệt người lây bệnh.
Mập Mạp buông tay ra, Ninh Thành lại ngồi xuống ghế sô pha rồi chậm rãi vuốt lại quần áo, không có chửi bới hay phản kháng, trong mắt cũng không có vẻ oán hận gì.
Nhưng mà bởi vì bị Mập Mạp nhấc lên nên Tô Bạch nhìn thấy màu đen Âu Mỹám trên mặt Ninh Thành vừa hiện lên rồi lại rút đi.
- Anh không còn sống được bao lâu nữa hả?- Tô Bạch hỏi.
Ninh Thành hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu đáp.
- Ừm, tôi cũng cảm nhận được máu tươi trong người mình sắp khô cạn rồi, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài hơi tàn thêm nửa năm.
- Cũng đủ rồi, anh cũng đã sống khoảng chừng trăm năm. - Tô Bạch nói.
Vampire không có tuổi thọ vô hạn nhưng so với tuổi thọ của người thường thì dài hơn rất nhiều. Tuy rằng Ninh Thành là Vampire có huyết thống thuần và đẳng cấp cao hơn Tô Bạch nhưng anh ta không có thực lực mà huyết thống của Vampire nên có. Huyết thống của anh ta giống như một người có viên kim cương đẹp và tinh khiết nhất trên thế giới, nhưng viên kim cương này nhỏ hơn một con kiến nên cũng không có giá trị bao nhiêu.
Vì vậy tuổi thọ của Ninh Thành không dài như vậy.
- Tôi vốn định dành thời gian còn lại ở Đài Loan, chuyện gì cũng không để ý tới, nhưng ai ngờ rằng tôi còn chưa chết, đại lục bên này đã bắt đầu khai phá Tử Kim Sơn."
- Ở Đài Loan, có lẽ cuộc sống của anh cũng không có gì đặc biệt nhỉ.- Tô Bạch nhìn bộ quân phục giả mạo, hiển nhiên nhiều năm trước Ninh Thành cũng là một thanh niên có đam mê và nguyện vọng gia nhập quân đội. Cho dù anh ta có tạm thời trở về đại lục đặt chân, thì hắn vẫn có thể thấy nỗi nhớ của anh ta đối với thời đại đó qua những đồ trang trí và đồ đạc ở đây.
Hiện giờ thế lực của Quốc Dân Đảng ở Đài Loan đều bị đào lên, mọi người đang phải đối mặt với việc thanh tẩy nó. Ngay cả tác phẩm điêu khắc nổi tiếng cũng sẽ bị "những thanh niên có chí" chạy qua để đổ một ít máu hoặc sơn, vì thế hắn đoán rằng Ninh Thành- một kẻ phản động cũ sẽ không cảm thấy thoải mái khi ở đó.
- Điều tôi hoài niệm là những năm tháng đó, bất kỳ một đảng phái nào luôn luôn có thời gian hưng thịnh suy bại luân chuyển.- Trái lại Ninh Thành rất thoáng, ánh mắt nhìn về phía Mập Mạp.
- Anh nói tổ tiên của mình đều chết ở Nam Kinh, vậy thì thật trùng hợp với gia đình tôi. Người nhà tôi cũng vậy, vợ tôi, cha mẹ tôi và toàn bộ gia đình tôi đều chết trong ngày thành phố Nam Kinh bị công phá.
Nghe thấy mấy lời này sắc mặt của Mập Mạp cũng tốt lên nhiều, bởi vì nếu lời Ninh Thành nói là thật thì đối phương còn khổ sở hơn cả anh ta. Lúc đó Mập Mạp vẫn là một tinh trùng, không, hồi đó ông nội của Mập Mạp vẫn là một đứa trẻ, cha của anh ta vẫn là một tinh trùng, nên cũng không có cảm giác gì. Nhưng giáo dục thời thơ ấu của gia đình là như vậy, có thể coi là một loại nghịch lân và kiên trì.
- Thảm sát Nam Kinh xảy ra sau khi thành phố Nam Kinh thất thủ. Trước đó Nam Kinh là thủ phủ của Quốc Dân Đảng. Người Nhật dù có tài đến đâu cũng không thể đặt vi khuẩn 731 ở thành phố Nam Kinh từ trước. Vì vậy cuộc thảm sát Nam Kinh là một hành động tàn bạo mà người Nhật thực hiện nhằm tiêu diệt loài người, tội lỗi chồng chất. Dù họ có thừa nhận hay không thì đó cũng là một sự thật được đóng đinh vào lịch sử.
- Chẳng qua trên thực tế khi đó việc nghiên cứu chiến tranh vi trùng của Nhật vẫn đang được tiến hành, mặc dù nổi tiếng nhất là đơn vị 731 ở phía đông bắc Mãn Châu lúc bấy giờ nhưng Nhật Bản rất nóng lòng và đặt hy vọng vào vi khuẩn chiến đấu. Đơn vị 731 chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Xét cho cùng lãnh thổ của Nhật Bản quá nhỏ hẹp, họ luôn hy vọng có được một siêu vũ khí, sử dụng ít chi phí và tài nguyên nhất để đạt được mục tiêu thống trị châu Á.