Chương 647
Tội Phạm Chiến Tranh Chạy Trốn Khỏi Thẩm Phán 2
“Họ thực sự có rất nhiều kế hoạch và công trình, chẳng hạn như khi cuộc xâm lược toàn diện Trung Quốc bắt đầu, phía Thượng Hải vẫn đang chiến đấu ác liệt, người Nhật đã quyết định đặt một viện nghiên cứu vũ khí vi khuẩn mới ở Nam Kinh trong tương lai. Đây cũng là điều có thể đoán trước được. Trận chiến khốc liệt của Thượng Hải trong ba tháng, chiến lược rút lui của quân đội, quân đội Nhật Bản tiến quân thần tốc. Với địa hình Nam Kinh và điều kiện lúc đó thì không có nguy hiểm gì cả có thể thủ. Chỉ là người Nhật không ngờ rằng tổng chỉ huy Đường Sinh Trí lại chính mình phủi mông chạy trốn, quả thực đó cũng là một lý do dẫn tới việc Nam Kinh thất thủ.”
Sau đó xảy ra vụ thảm sát kéo dài 40 ngày và cho đến nay vẫn chưa thống kê hết được số người chết. Con số do chính phủ trong nước tính toán là 300.000 người, nhưng 300.000 người này chỉ là con số gần đúng, sai số thực tế là rất lớn. Trên thực tế nhiều học giả ở phương Tây cũng đã thực hiện thống kê với các cơ quan nghiên cứu chính thức và chênh lệch về số lượng là rất rõ ràng.
Nguyên nhân là do khi đó chiến tranh, điều kiện có hạn, quân đội Nam Kinh bị sụp đổ và dân thường bị mắc kẹt ở mọi hướng. Lại thêm phương thức tàn sát với thủ đoạn tàn nhẫn của người Nhật Bản, cho nên đã tạo ra rất nhiều phiền toái cho việc thống kê.
Mặt khác là bởi vì nhiều người trong số họ không thực sự bị giết mà bị bắt để sử dụng làm vật thí nghiệm.
Ninh Thành hít sâu một hơi, cầm cốc máu đặt trước mặt Mập Mạp lên uống một hớp như để xoa dịu nỗi sợ hãi vừa trỗi dậy trong lòng.
Mập Mạp mím môi khó hiểu nói.
- Viện nghiên cứu mà anh đề cập nằm ở Tử Kim Sơn sao? Nó nằm dưới lòng đất ư? Không đúng. Tại sao Nhật Bản lại đưa loại nghiên cứu vũ khí vi khuẩn này đến Nam Kinh? Tôi đã nghe nói trong đơn vị 731 nếu mấy người tù nhân bị bắt và kháng cự thì sẽ được sử dụng để làm vật thí nghiệm nghiên cứu, tại sao họ lại được thả ở Nam Kinh?
Mập Mạp không phải là người yêu thích lịch sử nhưng anh ta cũng biết rằng trong cuộc chiến tranh xâm lược Trung Quốc kéo dài 8 năm, ở những khu vực bị chiếm đóng, nhất là ở thành thị, trên thực tế cũng chính là dùng chính phủ làm việc ở mặt ngoài, lúc trước chính quyền Uông Ngụy còn định đô ở Nam Kinh, dù sao lãnh thổ Nhật Bản cũng chỉ lớn bằng từng đó. Trong một khoảng thời gian rất dài, từ lúc vừa mới đánh chiếm Đông Bắc, cho đến khi cuộc chiến tranh xâm lược Trung Quốc hoàn toàn thất bại, dựa vào sức mạnh nào mà có thể hỗ trợ quy mô của một cuộc chiến lâu dài như vậy? Chỉ dựa vào tài nguyên của Nhật thì chắc chắn là không đủ. Thực tế người Nhật đã sử dụng tài nguyên trên lãnh thổ Trung Quốc để chống lại Trung Quốc.
- Bởi vì Nam Kinh là một vị trí tốt. - Khuôn mặt của Ninh Thành lộ ra một nụ cười mỉa mai. - Vào thời điểm đó, tổ chức này không chỉ do người Nhật mà còn có người Mỹ, người Anh và cả người Đức đều làm ở bên trong, hơn nữa đều là những người nghiên cứu khoa học có bối cảnh chính phủ.
- Con mẹ nó.- Mập Mạp hoàn toàn không tin.
- Trong thế chiến thứ hai, Anh và Nhật đã kèn cựa nhau nghẹt thở ở Đông Á. Ở châu Âu, Anh và Đức cũng liều chết. Sau đó Mỹ cũng tham gia vào cuộc chiến tranh đó. Các nhà khoa học từ rất nhiều quốc gia đang cùng nhau nghiên cứu ở Nam Kinh? Lừa quỷ à.
Ninh Thành lắc đầu đáp.
- Cuộc đối đầu và ván cờ giữa các quốc gia phức tạp và đen tối hơn anh nghĩ rất nhiều. Thứ họ theo đuổi là lợi ích.
- Sau khi Nhật đầu hàng, quân đội Mỹ đã phong tỏa mọi kết quả nghiên cứu khoa học của 731 trước những người khác, đồng thời tiếp quản tất cả các dự án và cơ sở nghiên cứu vũ khí vi khuẩn của Nhật Bản ở Trung Quốc. Sau cùng lúc Nhật Bản bị xét xử tội phạm chiến tranh, thẩm phán trên tòa án quốc tế không nhắc đến nó, anh cho rằng bọn họ chính là đơn giản quên mất?
Tô Bạch gật đầu, Tô Bạch cũng biết chuyện này, trước đó người Mỹ đã làm giao dịch với người Nhật.
- Chẳng qua có một điều tôi không hiểu. Anh nói rằng ít nhất 10.000 người, hoặc thậm chí nhiều hơn đã bị gửi đến một viện nghiên cứu ở Nam Kinh để làm thí nghiệm cơ thể con người. Ở Nam Kinh, làm cách nào có thể xây dựng được một trại tập trung cho hàng chục nghìn người ăn uống và sinh hoạt, làm sao có thể không bị phát hiện chứ?
Đây là điều mà Tô Bạch không hiểu, vì cả dữ liệu lịch sử trong nước và Đài Loan đều không tiết lộ điều này.
- Bởi vì…
Ninh Thành đứng dậy quay lưng về phía Tô Bạch, Mập Mạp rồi bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi, lúc này áo sơ mi cũng đã rơi xuống.
Mập Mạp lập tức mở to mắt, ngay cả Tô Bạch cũng nhíu mày.
Trên lưng Ninh Thành có một đám lớn… thi ban!
- Ban đầu họ muốn thực hiện thí nghiệm trên người chết chứ không phải người sống. Khi đó tôi đi theo quân đội rút lui đến Nam Kinh, vốn dĩ tôi định đi tìm người nhà của mình để cùng nhau bỏ trốn, bởi vì khi đó biên chế đều đã rất loạn, tất cả mọi thứ đều giải tán.
- Tôi thành công tìm được gia đình của mình, nhưng tôi không thể chạy thoát được, tôi thấy cha mẹ tôi, vị hôn thê của tôi chết thảm trước mặt tôi, bị lăng nhục trước mặt tôi, chính bản thân tôi cũng bị giết.
- Thứ họ muốn hoàn toàn không phải là một người sống, mà là một thi thể... Người đã chết thì sẽ bảo quản được tốt hơn!
- Việc giữ người chết đơn giản và thuận tiện hơn nhiều so với việc giam cầm một nhóm người sống.
- Người chết?
Tô Bạch không khỏi xoa ngón tay, trong đầu lập tức hiện lên một cái tủ lạnh tương đối rộng, trong đó có hàng dãy xác chết.
Nếu là người chết thì không nói chuyện được, không ồn ào được, lại càng không gây chuyện, không cần ăn, cũng không cần uống nước, cộng với bản chất quỳ gối liếm láp của chính quyền bù nhìn với người Nhật và địa vị tuyệt đối của người Nhật trong khu vực bị Nhật chiếm đóng, chuyện này được ẩn giấu dưới vỏ bọc là một sở nghiên cứu, vấn đề đúng là không quá khó khăn.
Nhưng sử dụng người chết như một vật thí nghiệm ư?
Ý tưởng này thật đúng là có chút mới lạ, Tô Bạch cũng là thế hệ sau bị ảnh hưởng bởi các tin tức báo cáo liên quan đến 731. Thêm vào đó Tô Bạch nhớ rằng hắn đã xem một bộ phim về 731 khi còn nhỏ. Cảnh khiến da đầu tê dại nhất trong đó là bắt người sống làm thí nghiệm vi khuẩn, vì thế cũng có chút kiểu quan niệm vào trước làm chủ.
Điều này cũng liên quan đến xu hướng tư tưởng đang thịnh hành. Có một điều kiện để con người khai thác tiềm năng của bản thân đó là khi họ vẫn còn sống, mà không phải chờ đến khi chính mình chết rồi lại bị cầm đi nghiên cứu như một quái vật, tương tự như các đế vương cổ đại tu tiên luyện đan, không phải là vì chính mình sau khi chết có thể trèo lên cái gì mà cực nhạc, mà chính là muốn cho chính mình kéo dài tuổi thọ, ngồi lên hoàng vị lâu hơn.